Thì ra là thế!
Tôi đã nói rồi mà, sao nhìn cậu ta tim lại đập nhanh thế, má lại nóng thế, hóa ra cậu ta thật sự là bạn trai của tôi!
Thảo nào lúc nãy cậu ta lại biểu hiện kỳ lạ, còn đẩy tôi ra, hóa ra chúng tôi đang chiến tranh lạnh.
Tôi, người mất trí nhớ, lập tức tưởng tượng ra một màn kịch tình cảm: “Cặp đôi trẻ cãi nhau vì hiểu lầm, bạn trai khẩu thị tâm phi, nhưng thực ra trong lòng vẫn rất quan tâm mình”.
Tôi lập tức tha thứ cho sự thô lỗ lúc nãy của cậu ta, kéo góc áo cậu ta, rụt rè hỏi: “Thế tụi mình cãi nhau vì chuyện gì ạ? Có phải em đã làm sai gì không?”
Khương Trạch Xuyên nghẹn lại trước câu hỏi của tôi, ánh mắt thoáng d.a.o động không thể nhận ra, yết hầu cậu ta nuốt khan một cái.
Ngay sau đó, cậu ta không hề thay đổi sắc mặt, dùng một giọng điệu cực kỳ tự nhiên bắt đầu nói dối: “Ồ, cũng không có gì lớn. Chỉ là… tối hôm kia đi liên hoan, em thấy anh cười với một cô em khóa dưới, em ghen tuông đó.”
Tôi: “???”
Tôi là kiểu người vô lý, hay ghen đến mức đó sao?
Cậu ta thở dài, trên mặt mang theo chút bất lực và chiều chuộng: “Lúc đó em rất tức giận, nói anh không yêu em nữa, trong mắt không có em nữa, rồi em chạy ra ngoài, anh đuổi thế nào cũng không kịp, kết quả là…”
Cậu ta ngập ngừng, ánh mắt rơi xuống miếng băng trên đầu tôi, những lời còn lại không nói cũng tự hiểu.
Kết quả là tôi vì giận dỗi cậu ta mà chạy ra ngoài rồi gặp tai nạn xe.
Nhìn ánh mắt thâm tình của cậu ta, tôi cảm thấy tim đập nhanh hơn, trong bụng còn dâng lên một cảm giác buồn nôn mạnh mẽ.
Tôi đổ lỗi cho cảm giác khó chịu này là di chứng của tai nạn, trong lòng tràn ngập sự hối hận và tội lỗi lớn lao.
Hóa ra tôi lại hay ghen đến vậy? Lại làm loạn đến mức này?
Chỉ vì một chuyện nhỏ mà giận dỗi bạn trai, còn tự mình làm bản thân nhập viện.
“Em xin lỗi, ông xã,” Tôi cụp mắt, lí nhí xin lỗi, giọng nói buồn buồn: “Là em quá vô lý rồi, anh đừng giận em nữa nha.”
Khóe miệng Khương Trạch Xuyên giật giật, hình như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó, cuối cùng biến thành một nụ cười tưởng chừng như dịu dàng nhưng thực chất hơi méo mó.
Cậu ta đưa tay ra, động tác hơi cứng nhắc xoa đầu tôi, hạ giọng: “… Được, không giận nữa. Em không sao là tốt rồi.”
