Tôi, Thẩm Nghiễn, một kẻ vô danh tiểu tốt nổi tiếng trong giới hào môn nhà họ Thẩm.
Sống theo chủ nghĩa vô hại với người và vật, không tranh giành với đời.
Anh trai tôi, Thẩm Lẫm, Alpha cấp cao, thiên tài kinh doanh.
Tiếc thay, anh ấy là một AA luyến, đang cùng luật sư kẻ thù không đội trời chung của mình diễn vở kịch “yêu nhau lắm cắn nhau đau, nhưng không ai chịu nhường ai” đầy ngược luyến.
Em trai tôi, Thẩm Tịch, Omega tuyệt sắc, xinh đẹp như hoa.
Tiếc thay, cậu ấy là một OO luyến, ngày ngày quấn quýt bên anh bảo vệ cơ bắp của mình, kiên quyết phá vỡ định luật vũ trụ “Omega phải đi với Alpha”.
Còn tôi, một Beta bình thường, cực kỳ khó mang thai.
Trong cái nhà này, chức năng chính của tôi là làm nền và làm hội hoạt náo viên.
Cha già của chúng tôi, sở hữu nghìn tỷ tài sản, nhìn thấy mấy đứa con thừa kế cứ thế băng băng trên con đường “tuyệt hậu”, cuối cùng cũng cuống lên.
Ông triệu tập cuộc họp gia đình, đập bàn tuyên bố:
“Một năm! Chỉ một năm thôi!”
“Ba đứa bây, đứa nào cho tao ôm cháu trước, đứa đó là người thừa kế duy nhất!”
“Đồ vô dụng không sinh được con, cút hết cho tao!”
Phòng khách c.h.ế.t lặng ba giây.
Anh trai tôi cười khẩy: “Vô lý.”
Em trai tôi rưng rưng nước mắt: “Daddy!”
Tôi cúi đầu lướt điện thoại, trong lòng không chút gợn sóng.
Không sao cả, đằng nào thì ai cũng không sinh được.
Phép vua thua lệ làng, ba đứa tôi đều là chuyên gia nằm im mặc kệ.
Thế nhưng, cha tôi dùng thực lực chứng minh: gừng càng già càng cay.
Ngày hôm sau, cả mục Tài chính và Xã hội đồng loạt nổ tung—
【Sốc! Tỷ phú Thẩm Hoành Viễn bí mật có 108 con rơi ở nước ngoài! Người thừa kế chính thống của hào môn đối mặt nguy cơ bị loại khỏi cuộc chơi!】
Kèm theo là bức ảnh chín ô vuông của cha tôi cùng các mỹ nữ và các đứa trẻ khác nhau, đủ để lập thành một tiểu đoàn “Lương Sơn Bạc” tăng cường.
Cốc sữa trên tay tôi, “choang” một tiếng, rơi xuống đất.
Anh trai tôi siết nát cốc cà phê, Pheromone mất kiểm soát làm cả đèn chùm pha lê cũng rung lắc.
Em trai tôi “oa” lên khóc:
“Daddy không cần tụi con nữa!”
Tiêu rồi.
Hết sạch rồi.
108 đứa con riêng.
Mẹ nó, đây là trực tiếp không vận một đội quân dự bị tới!
Ba đứa “vô dụng chính thất” chúng tôi lấy cái gì ra mà đấu với người ta?
Cảm giác khủng hoảng như bị dội một gáo nước đá lạnh.
Anh trai và em trai thì không thể trông cậy vào được, tình yêu đích thực của họ không thể tạo ra phép màu sinh học.
Cầu người không bằng cầu mình.
Tôi, Thẩm Nghiễn, một Beta với tỷ lệ thụ thai cực thấp, muốn mang thai trong vòng một năm, chẳng khác gì trèo lên mặt trăng bằng tay không.
Nhưng cũng phải trèo, nếu không chỉ có đường chết.
Hy vọng duy nhất bây giờ là tìm được một Alpha cấp cao trong truyền thuyết—loại có gen mạnh mẽ đến mức có thể giúp Beta có được vạn phần nghìn cơ hội trúng thưởng, một BUG trên đời.
Trong số những người tôi quen biết, người đáp ứng được điều kiện này, chỉ có một.
Tôi chộp lấy chìa khóa xe, đạp ga hết cỡ, phóng thẳng đến niềm hy vọng duy nhất của mình—cậu nhỏ tôi, Lục Trầm Chu.
Cậu nhỏ tôi, Lục Trầm Chu.
28 tuổi, Alpha cấp cao, ngôi sao mới nổi trong giới công nghệ.
Anh ấy không phải con ruột của ông ngoại tôi, mà là con nuôi, là con của chiến hữu đã mất của ông ngoại, được ông ngoại nhận nuôi từ nhỏ.
Chỉ lớn hơn tôi sáu tuổi.
Vì tôi quá lu mờ ở nhà, nên hầu như tôi lớn lên ở nhà ông bà ngoại, có thể nói là lớn lên bằng cách ngủ chung giường, đi theo dấu chân của anh ấy.
Tôi như một cơn gió lùa vào thư phòng của anh.
Anh đang ngồi sau bàn làm việc xử lý tài liệu, đeo chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, đường nét khuôn mặt lạnh lùng.
“Cậu nhỏ! Cứu mạng!”
Tôi nhào tới bên bàn làm việc của anh, thở hồng hộc.
Anh ngước mắt lên, ánh mắt xuyên qua tròng kính, tĩnh lặng như nước:
“Chuyện gì vậy?”
Tôi dúi tờ tin tức trên điện thoại vào trước mặt anh, giọng run rẩy đầy tuyệt vọng:
“Cậu nhỏ xem đi, 108 đứa! Cha tôi có 108 đứa con riêng bên ngoài! Tôi sắp bị đuổi ra khỏi nhà rồi!”
Anh liếc qua màn hình, biểu cảm không thay đổi, chỉ nhàn nhạt “ừm” một tiếng.
“Cậu nhỏ ơi!”
Tôi chắp hai tay lại, mắt long lanh nhìn anh, dùng giọng đáng thương nhất.
“Cậu nhỏ có mối quan hệ rộng nhất mà! Cầu xin cậu nhỏ, giới thiệu cho tôi một Alpha cấp cao đáng tin cậy, gen mạnh mẽ, sẵn lòng giúp đỡ người khác đi! Cầu xin cậu nhỏ!”
Tôi phải lập tức mang thai một đứa bé, nếu không nửa đời sau này của tôi sẽ c.h.ế.t đói mất.
Cha tôi nói, tôi với anh trai, em trai, đứa nào sinh được con trong vòng một năm, đứa đó sẽ được thừa kế gia sản, nếu không thì cút.
Tôi là một Beta, bắt tôi sinh con trong một năm, cậu nhỏ nói xem, cha tôi có phải là muốn g.i.ế.c tôi, cố tình tìm một cái cớ đường hoàng không?”
Lục Trầm Chu lặng lẽ nhìn tôi.
Trong thư phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập của tôi.
Vài giây sau.
Anh đột nhiên hành động.
Anh thong thả, từ tốn.
Đưa tay tháo chiếc kính trên mũi xuống.
Anh nhẹ nhàng đặt chiếc kính lên bàn.
Phát ra tiếng “cạch” rất nhỏ.
Sau đó anh ngước mắt lên, ánh mắt thâm trầm.
“Cần gì phải tìm người ngoài.”
Anh mở lời, giọng trầm thấp, mang theo một sự chắc chắn không cho phép nghi ngờ.
Tôi sững sờ.
Đầu óc nhất thời chưa xử lý hết thông tin của câu nói này.
Ngay sau đó, anh hơi nghiêng người về phía trước, rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi.
Tôi thậm chí có thể ngửi thấy mùi tuyết tùng thơm mát, thanh sạch trên người anh.
Anh nhìn tôi, từng từ từng chữ, rõ ràng đập vào màng nhĩ tôi:
“Cậu nhỏ có thể giúp em.”
“Một lần là trúng ngay.”
