VÌ KHỐI TÀI SẢN TRĂM TỶ, BETA VÀ CẬU NHỎ ALPHA HỢP TÁC SINH CON

Chương 13

Tấm băng giá ngăn cách anh với thế giới.

Đã hoàn toàn tan chảy vào buổi chiều hôm tôi biết được mọi chuyện.

Lục Trầm Chu vẫn là chuyên gia thương trường lạnh lùng đó.

Nhưng chỉ có tôi biết, trong ánh mắt anh nhìn tôi.

Sự dò xét cẩn thận đã biến mất.

Thay vào đó, là sự phụ thuộc và thuộc về hoàn toàn.

Anh không còn đơn thuần là “giúp đỡ” tôi nữa.

Mà bắt đầu thực sự, học cách “yêu” tôi.

Anh sẽ vụng về học theo các tình tiết trong phim truyền hình.

Mua một bó hoa trên đường tan sở về nhà tặng tôi.

Mặc dù vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, nhưng vành tai lại khẽ đỏ lên.

Anh sẽ lặng lẽ đi vào bếp khi tôi đói vào nửa đêm.

Làm một bát mì chay có vẻ ngoài bình thường.

Sau đó ngồi đối diện.

Nhìn tôi ăn hết.

Anh bắt đầu ghi chép “nhật ký” mới.

Không còn là những lời độc thoại u tối.

Mà là những tia sáng vụn vặt.

“Hôm nay Nghiễn Nghiễn ăn thêm nửa bát cơm.”

“Thằng bé ngủ gật trên ghế sofa, giống như một con mèo.”

“Nó nói ‘Lục Trầm Chu, ôm’. Mình muốn trao cả thế giới cho nó.”

Chúng tôi vẫn nỗ lực vì “Giao ước nửa năm”.

Nhưng không khí đã hoàn toàn khác.

Không còn là “nhiệm vụ” lạnh lùng.

Mà là một mục tiêu chung tràn đầy hy vọng.

Anh vẫn dùng Pheromone để trấn an tôi.

Nhưng không còn mang tính xâm chiếm, mà như ánh nắng ấm áp, bao bọc lấy tôi.

Cho đến ngày hôm đó, tôi cầm bản báo cáo khám thai rõ ràng.

Đứng trong phòng khách rực rỡ ánh đèn của biệt thự cũ nhà họ Thẩm.

Cha tôi, anh trai tôi, em trai tôi.

Và mấy chục đứa con riêng có mặt.

Ánh mắt khác nhau.

Cha tôi nhìn báo cáo.

Ánh mắt phức tạp.

“Con thắng rồi, Thẩm Nghiễn.”

Cuối cùng ông tuyên bố, giọng nói mang theo một chút mệt mỏi khó nhận thấy, “Theo thỏa thuận, con là người thừa kế duy nhất.”

Đám con riêng lập tức ồn ào.

Bắt đầu xôn xao.

“Tại sao! Anh ta là Beta!”

“Ai biết đứa bé có phải là dòng m.á.u nhà họ Thẩm không!”

Lục Trầm Chu tiến lên một bước.

Thậm chí không cần phải giải phóng Pheromone.

Chỉ lạnh lùng quét mắt một vòng.

Tiếng ồn ào liền nhỏ lại.

“Cần tôi làm xét nghiệm ADN…”

Giọng anh điềm tĩnh, nhưng mang sức nặng ngàn cân.

“Hay cần tôi nhắc nhở quý vị, giá trị thị trường của ‘Nghiễn Chu Công nghệ’ dưới tên tôi, đã vượt qua Tập đoàn Thẩm thị rồi?”

Cả hội trường im lặng như chết.

Tôi nhìn bóng lưng cao lớn của anh, trong lòng tràn ngập sức mạnh chưa từng có.

Tôi bước lên, sánh vai cùng anh, ánh mắt bình tĩnh nhìn cha tôi.

“Cha, Tập đoàn Thẩm thị, nên là của con. Quy tắc là do cha đặt ra, con hoàn thành rồi, thì nó phải là của con, nếu không con không ngại để Lục Trầm Chu trực tiếp thâu tóm nhà chúng ta đâu.”

Cả phòng kinh ngạc.

Ngay cả Lục Trầm Chu cũng nghiêng đầu nhìn tôi.

Tôi cười nhẹ.

Nắm c.h.ặ.t t.a.y anh.

“Được, của con.”

Đương nhiên là của tôi.

Là do chính tôi muốn, chính tôi tranh đấu để giành lấy, dĩ nhiên phải là của tôi.

 

back top