Mẹ tôi bị tai nạn xe hơi và trở thành người thực vật khi tôi lên tám. Nguyên nhân là bà tình cờ bắt gặp Lâm Đức Nhân ngoại tình với một người đàn ông. Hắn ngửa cổ cưỡi lên người trợ lý nam và rên rỉ lả lơi. Mẹ tôi mất kiểm soát cảm xúc và chạy ra ngoài...
Năm tôi mười tám tuổi, Lâm Đức Nhân muốn tôi đi tiếp khách, hầu hạ Vương Đống béo lú. Tôi lạnh lùng từ chối.
Ông ta mặt dày nói: "Chú Vương để ý đến con là vinh hạnh của con đấy!"
"Lâm Sở, con cũng nên gánh vác việc nhà rồi, dự án mới của công ty vẫn cần ông ta giúp đỡ."
"Tiền tiêu hàng tháng cho mẹ con không phải là một khoản nhỏ đâu."
Gã họ Vương kia có khuôn mặt đúng chuẩn cá giọt nước. Mọi người trong giới đều biết ông ta thích những cậu trai trẻ tuổi xinh đẹp, và có sở thích đặc biệt trên giường. Ngày thường tôi lịch sự gọi ông ta một tiếng chú Vương. Giờ biết ông ta có ý nghĩ dơ bẩn như vậy, tôi suýt nôn cả bữa cơm tối qua.
"Công ty lại túng quẫn đến mức này sao? Cần phải dựa vào việc tôi bán thân để duy trì à?"
Lâm Đức Nhân vẫn cố khuyên can: "Lâm Sở, đừng nói khó nghe như thế."
"Ghét lời khó nghe thì đừng làm chuyện khó coi!"
"Bố cũng hết cách rồi, con cứ coi như giúp bố một lần được không?" Ông ta khổ sở năn nỉ.
Tôi siết chặt tay, bình tĩnh mở lời: "Vẫn còn cách."
Lâm Đức Nhân nghe thấy nhưng không vui mừng lắm, ông ta phản bác: "Đây đã là cách đơn giản và hiệu quả nhất rồi."
"Hay là bố đi hầu hạ ông ta đi." Tôi cười khẩy một tiếng.
"Con thấy bố cũng còn phong vận sót lại, kinh nghiệm trên giường phong phú, chú Vương sẽ thích đấy."
"Hơn nữa, chẳng phải từ trước đến nay bố vẫn thích đàn ông nhất sao?"
"Chuyện này đôi bên tình nguyện, hà cớ gì không phải là một mỹ sự."
"Con!"
"Bốp," một cái tát trời giáng nện xuống mặt tôi.
"Đồ nghịch tử!" Đầu tôi nghiêng sang một bên, má nóng rát. Tôi thờ ơ l.i.ế.m đi vết m.á.u nơi khóe miệng, mắt đỏ ngầu đối chọi với ông ta.
Lâm Đức Nhân lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, ngồi đó hút thuốc trầm ngâm.
Tôi cười lạnh một tiếng. Lão già không biết xấu hổ!
Thấy tôi không chịu sự kiểm soát. Ông ta cắt thẻ, cắt cả tiền thuốc thang của mẹ tôi. Hai năm nay tôi sống dựa vào tiền cổ tức và tiền tiết kiệm của mẹ. Vì mẹ, tôi cũng trở thành một kẻ không biết xấu hổ.
