Một đêm rất bình thường, điện thoại của bệnh viện phá vỡ sự yên tĩnh này. Huyết khối tĩnh mạch sâu hình thành do nằm liệt giường lâu ngày, huyết khối bong ra gây thuyên tắc phổi, không cứu được.
Mọi chuyện hậu sự của mẹ tôi đều do Lục Thừa Dã lo liệu. Tôi ngơ ngẩn đi theo anh ta. Cuối cùng ôm tro cốt của mẹ, trở về căn nhà tôi vẫn luôn ở. Bà đã mang đi một phần ánh sáng. Thế giới của tôi lại trở nên xám xịt vô quang.
Trước đây chỉ cần bà nằm ở đó, dù không thể cử động hay nói chuyện. Nhưng tôi cũng không phải là đứa trẻ không ai muốn. Bây giờ tôi lại bị nhốt trong khoảng thời gian ẩm ướt của tuổi thơ.
Người mẹ bất động vô hồn, những người đàn ông ra vào biệt thự, tiếng rên rỉ không dứt trong đêm. Tôi co ro trong bóng tối vô tận, thế giới rộng lớn chỉ còn lại một mình tôi. Tôi đột nhiên rất chán ghét mối quan hệ với Lục Thừa Dã.
Bây giờ chúng tôi tính là gì đây? Tôi có khác gì cái tên Lâm Đức Nhân khốn nạn kia?
"Lục Thừa Dã, anh đi đi." Tôi co lại trong góc, "Chúng ta kết thúc rồi."
"Lâm Sở."
Anh ta quỳ xuống trước mặt tôi, "Tôi biết bây giờ cảm xúc của cậu không tốt, nhưng đừng nói lời giận dỗi."
"Đây không phải là lời giận dỗi." Giọng tôi lạnh lùng.
Lục Thừa Dã gõ cửa bên ngoài bóng tối: "Lâm Sở, bây giờ cậu đang không ổn định, càng cần có người ở bên."
"Tôi sẽ luôn ở đây với cậu, đừng đẩy tôi ra được không?"
"Tôi không ép cậu, tôi cho cậu thời gian, để cậu từ từ suy nghĩ."
Tôi để bản thân chìm đắm trong bóng tối, không cho anh ta vào.
"Anh đi đi! Đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh!"
Anh ta tiến lên ôm lấy tôi: "Cậu bình tĩnh lại một chút, được không?"
Tôi mạnh mẽ đẩy anh ta ra: "Lục Thừa Dã, anh có biết tôi rất ghét đàn ông không?"
