Vì tiền thuốc thang cho mẹ, tôi đã chọn con đường bán thân để kiếm tiền nhanh

Chương 5

Đôi mắt Lục Thừa Dã đen láy sâu hun hút, tôi bị cuốn hút và rơi vào vòng xoáy. Thậm chí không nỡ từ chối. Hoàn hồn lại, tôi đã bị anh ta kéo đến tầng cao nhất. Vừa vào cửa đã bị anh ta ấn vào tường, lồng n.g.ự.c nóng rực dán chặt lấy tôi. Tôi thở dốc, mơ màng bị anh ta đưa lên giường. Hai tay bị khóa lại, n.g.ự.c truyền đến từng đợt ngứa ngáy. Lực đạo dần dần tăng thêm, vừa đau vừa ngứa. Lục Thừa Dã đè lên người tôi, lưỡi chậm rãi đi xuống, kéo ra một vệt nước lấp lánh.

"Quá... quá nhanh rồi." Dựa vào tia lý trí cuối cùng, tôi run rẩy nắm lấy bàn tay đang thăm dò vào thắt lưng quần tôi.

Lục Thừa Dã ngẩng đầu với đôi mắt đỏ ngầu, thở dốc nặng nề: "Sao thế?"

"Tôi... chưa thích nghi kịp."

Anh ta nheo mắt: "Cậu thích phụ nữ à?"

"Không biết." Giọng tôi cứng ngắc.

Lục Thừa Dã lại cúi người xuống: "Vậy thử lại lần nữa."

Tôi dùng hai tay chống vào n.g.ự.c anh ta, quay mặt sang một bên, không dám nhìn thẳng. Lục Thừa Dã lật người xuống khỏi tôi, châm một điếu thuốc.

"Chắc chắn muốn đi không?" Tôi gật đầu một cách khó nhận thấy, tôi cũng không biết mình đang làm bộ làm tịch cái gì.

Thật ra đây không phải lần đầu tiên tôi gặp Lục Thừa Dã. Năm thứ nhất đại học, Lục Thừa Dã đã là sinh viên năm thứ tư. Tôi từng nhìn thấy anh ta từ xa trong buổi diễn thuyết. Mày kiếm mắt sao, khuôn mặt lạnh lùng. Trên sân khấu tỏa sáng lấp lánh, dưới sân khấu là Nhị công tử tôn quý nhất nhà họ Lục ở Kinh Thành. Đó là một sự tồn tại được vạn người ngưỡng mộ. Lục Thừa Dã không nói gì, lấy mấy tập tiền mặt từ ngăn kéo đưa cho tôi. Cả người ướt sũng, tôi cố nén khó chịu cài lại cúc áo.

"Tôi không ép cậu, nghĩ kỹ rồi có thể quay lại tìm tôi."

"Lâm Sở, tôi không biết cậu đã trải qua những gì, nhưng nỗi đau của cậu tôi đều có thể giải quyết được."

Tôi cầm tiền, cố chấp không nhìn anh ta, im lặng kéo cửa ra. Bước ra khỏi cánh cửa này, chúng tôi sẽ không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa.

"Ding" một tiếng, tin nhắn giục đóng viện phí của bệnh viện gửi đến đúng lúc. Tôi im lặng đóng cửa lại, nắm chặt tiền trong tay. Số tiền này chỉ là muối bỏ bể, hoàn toàn không đủ để tôi đóng viện phí.

"Cái đó..."

Lục Thừa Dã vốn còn đang dựa vào đầu giường để bình tĩnh lại, thấy tôi quay người. Anh ta bước ba bước thành hai bước đi đến trước mặt tôi. Cơ thể tôi đột nhiên nhẹ bẫng, sau một trận trời đất quay cuồng, tôi lại bị ném xuống giường. Nhiệt độ cơ thể Lục Thừa Dã lại bắt đầu nóng bỏng.

"Khoan đã..." Tôi thở dốc không đều.

"Chuyện đó... tôi cần thêm thời gian."

Lục Thừa Dã thở dốc nặng nề: "Vậy cậu giúp tôi đi."

Tôi đỏ mặt gật đầu.

 

back top