Chị tôi điền xong nguyện vọng, tắt máy tính.
“Hai đứa hơi chướng mắt đấy.”
Cố Hành Vân thuận theo, đẩy tôi ra khỏi cửa.
Đưa tôi đến khu vui chơi.
Lần đầu tiên trong đời tôi đến khu vui chơi.
Ngay cả khi ngồi ngựa gỗ, bị lũ trẻ con cười nhạo, tôi vẫn chơi rất vui vẻ.
Cố Hành Vân không chê tôi, còn chơi cùng tôi.
Chúng tôi đi chơi xe điện đụng, tôi không quen, cứ đ.â.m lung tung.
Cố Hành Vân đuổi theo đ.â.m tôi.
“Tôi đưa cậu đến, cậu chỉ được chơi với tôi, không được chơi với người khác.”
Tức đến mức tôi quay đầu lại đ.â.m đối diện với cậu ta.
Vui thật.
Có người chịu chơi trò trẻ con cùng tôi.
Tiếc là, người này lại là đàn ông.
Tôi không cười nổi nữa.
Buồn bã đi chơi tàu lượn siêu tốc, tháp rơi tự do, thuyền hải tặc.
Cảm xúc kỳ lạ bị adrenaline lấn át, tóc tôi bị gió thổi bay biến dạng hết.
Cố Hành Vân chỉ vào kiểu tóc hài hước của tôi mà cười ha hả.
Hình tượng sụp đổ rồi.
Trước mặt người khác, cậu ta luôn giữ vẻ học thần lạnh lùng, cao ngạo.
Thật không biết bình thường cậu ta nhịn kiểu gì.
Nếu người như vậy mà đi hẹn hò với người khác, thì khác gì lừa đảo?
Tôi hất tay cậu ta ra.
“Đừng cười nữa, đồ đạo đức giả nhà cậu!”
Cố Hành Vân ngây người, ngước mắt nhìn tôi.
Mãi lâu sau mới nói: “Tôi là kẻ đạo đức giả trước mặt người khác, nhưng không phải trước mặt cậu.”
Một cảm giác không thể diễn tả bằng lời truyền từ sống lưng lên khắp cơ thể, như có luồng điện chạy qua.
Hơi rợn người.
Tôi xoa xoa cánh tay.
“Cậu đừng như vậy, tôi nổi hết da gà rồi.”
Nhưng tôi lại thấy cậu ta không chấp hiềm khích cũ đưa tôi đi chơi, tôi đối xử với cậu ta như vậy thật có lỗi.
“Hôm nay cảm ơn cậu, tôi rất vui, nhưng tôi thật sự không chấp nhận được đàn ông.”
Vẻ mặt Cố Hành Vân trở nên lạnh lùng.
“Cậu nhất thiết phải nói điều này sao?”
Tôi cảm thấy nếu nói thêm vài câu nữa, chúng tôi sẽ lại động tay động chân.
Nhanh chóng chào tạm biệt.
“Vậy không nói nữa, tôi đi trước đây, cậu cũng về nhà đi.”
Tôi quay đầu bỏ chạy.
Cố Hành Vân đứng giữa khu vui chơi nhộn nhịp, dáng người cao ráo, bất động.
Lặng lẽ nhìn tôi chạy đi.
Cuối cùng, khóe môi nở một nụ cười lạnh lùng.
“Kiều Tứ Nguyên, cậu không thoát được đâu.”
“Chỉ có một mình tôi biết cậu là ai, cậu nhất định là của tôi.”
