Chương 3:
Mãi mới quỳ đủ hai tiếng, tôi đứng dậy mà hai chân run lẩy bẩy.
Bước ra khỏi từ đường, tôi bị lạc trong biệt thự.
Chóp mũi thoang thoảng mùi chanh thanh mát.
Là mùi của cô nàng xinh đẹp vừa quất tôi.
Tôi lần theo mùi hương mà tìm đến.
Mặt dày hỏi: “Chị đẹp ơi, xin hỏi em ở phòng nào?”
Cô nàng xinh đẹp nhìn tôi như gặp ma.
“Kiều Tư Nguyên, cuối cùng mày cũng điên rồi à?”
Cái tên Kiều Tư Nguyên này rốt cuộc là nhân vật thế nào vậy?
“Thật ra tôi bị mất trí nhớ.”
Cô nàng xinh đẹp không tin, khinh bỉ bịt mũi.
“Điên thì điên, mày có thể thu lại cái mùi trên người mày không?”
Tôi ngửi mình một cái.
Á đù, mùi táo xanh.
Sao ngay cả tôi cũng thơm như vậy?
Không phải là học sinh cấp ba sao? Đã xịt nước hoa rồi à?
Đây đâu phải là bộ dạng của một người chăm học!
Việc học hành tốt biết bao nhiêu.
Học tập là con đường thoát thân duy nhất của nhiều người.
Sao có thể không học hành tử tế vào cái tuổi cần phải học được chứ?
Thật không đúng lúc chút nào, tôi cảm thấy hơi buồn bã.
“Chị chỉ cần nói cho em biết em ở đâu thôi, sau này em sẽ ngoan ngoãn học hành, em đảm bảo.”
Cô nàng xinh đẹp tùy tiện chỉ vào một căn phòng ở tầng một.
“Phòng đó, à đúng rồi, đừng quên uống thuốc tránh thai.”
Cô ấy ném cho tôi một hộp thuốc.
“Tao không cần biết mày nghĩ gì, nhưng không được phép mang thai trước khi vào đại học.”
“Nếu không tao sẽ đuổi mày ra khỏi Kiều gia.”
Tôi thấy cô ấy cũng bị bệnh không nhẹ.
Đàn ông sao có thể mang thai được?
Thế là tôi chẳng coi lời cảnh cáo này ra gì.
Chương 4;
Về phòng tắm rửa nửa tiếng đồng hồ, mùi hương vẫn còn.
Người giàu có thật là bá đạo, nước hoa mua xài lại dai và khó gột rửa đến thế.
Căn phòng lớn gấp đôi căn nhà cũ của tôi.
Cái giường đủ cho tôi lăn lộn khắp nơi.
Nếu không phải xuyên không, cả đời tôi sẽ không thể trải nghiệm cuộc sống xa hoa như vậy.
Tôi thậm chí còn nghi ngờ mình đang mơ.
Nhưng mỗi trận đòn tôi phải chịu đựng kể từ khi xuyên qua đều là thật.
Cơ thể vẫn còn âm ỉ đau.
Tôi yên tâm rồi.
Không dám ngủ.
Sợ ngủ dậy lại xuyên trở về thành người chết.
Tôi cầm điện thoại lên tìm kiếm tên Kiều Tư Nguyên.
Thật sự tìm thấy một diễn đàn, của trường trung học XX.
Một đống bài viết đánh giá tiêu cực về Kiều Tư Nguyên.
Trên mạng nói cậu ta là thiếu gia giàu có, một Omega ưu tú.
Dựa vào thân thế tốt, chuyên đi ức h.i.ế.p người khác, làm đủ điều ác.
Vì thích học thần Cố Hành Vân, mỗi ngày đều bám theo người ta như một con ch.ó săn.
May mắn thay, nhà Cố Hành Vân cũng giàu, nếu không thì đã sớm rơi vào ma chưởng của tôi.
Tôi cau mày, tiếp tục tìm kiếm cái tên Cố Hành Vân.
Một trời một vực.
Trên mạng toàn là lời khen ngợi và thương cảm cho cậu ta.
Khen ngợi cậu ta rõ ràng là một thiếu gia, một Alpha ưu tú, nhưng lại đoan chính, ôn hòa, nhã nhặn.
Thương cảm vì bị Kiều Tư Nguyên bám lấy, đuổi cũng không đi.
Tôi hồi tưởng lại cái vẻ hung hãn khi Cố Hành Vân đánh tôi, chẳng thấy cậu ta ôn hòa, nhã nhặn ở chỗ nào...
Có một điểm tôi không hiểu.
Omega và Alpha là cái quái gì?
Tôi học ít, không biết hai từ này.
Sao chép rồi tìm kiếm, tam quan của tôi bị chấn động.
Tôi đặt điện thoại xuống, vẻ mặt đờ đẫn nhặt hộp thuốc tránh thai vừa vứt vào thùng rác lên.
Uống khan hai viên.
Hơi nghẹn.
Giống như cái thiết lập giới tính ABO vô cớ này vậy.
Nghẹn đến mức tôi dựng hết cả lông tơ.
Chương 4:
Về phòng tắm rửa nửa tiếng đồng hồ, mùi hương vẫn còn.
Người giàu có thật là bá đạo, nước hoa mua xài lại dai và khó gột rửa đến thế.
Căn phòng lớn gấp đôi căn nhà cũ của tôi.
Cái giường đủ cho tôi lăn lộn khắp nơi.
Nếu không phải xuyên không, cả đời tôi sẽ không thể trải nghiệm cuộc sống xa hoa như vậy.
Tôi thậm chí còn nghi ngờ mình đang mơ.
Nhưng mỗi trận đòn tôi phải chịu đựng kể từ khi xuyên qua đều là thật.
Cơ thể vẫn còn âm ỉ đau.
Tôi yên tâm rồi.
Không dám ngủ.
Sợ ngủ dậy lại xuyên trở về thành người chết.
Tôi cầm điện thoại lên tìm kiếm tên Kiều Tư Nguyên.
Thật sự tìm thấy một diễn đàn, của trường trung học XX.
Một đống bài viết đánh giá tiêu cực về Kiều Tư Nguyên.
Trên mạng nói cậu ta là thiếu gia giàu có, một Omega ưu tú.
Dựa vào thân thế tốt, chuyên đi ức hiếp người khác, làm đủ điều ác.
Vì thích học thần Cố Hành Vân, mỗi ngày đều bám theo người ta như một con chó săn.
May mắn thay, nhà Cố Hành Vân cũng giàu, nếu không thì đã sớm rơi vào ma chưởng của tôi.
Tôi cau mày, tiếp tục tìm kiếm cái tên Cố Hành Vân.
Một trời một vực.
Trên mạng toàn là lời khen ngợi và thương cảm cho cậu ta.
Khen ngợi cậu ta rõ ràng là một thiếu gia, một Alpha ưu tú, nhưng lại đoan chính, ôn hòa, nhã nhặn.
Thương cảm vì bị Kiều Tư Nguyên bám lấy, đuổi cũng không đi.
Tôi hồi tưởng lại cái vẻ hung hãn khi Cố Hành Vân đánh tôi, chẳng thấy cậu ta ôn hòa, nhã nhặn ở chỗ nào...
Có một điểm tôi không hiểu.
Omega và Alpha là cái quái gì?
Tôi học ít, không biết hai từ này.
Sao chép rồi tìm kiếm, tam quan của tôi bị chấn động.
Tôi đặt điện thoại xuống, vẻ mặt đờ đẫn nhặt hộp thuốc tránh thai vừa vứt vào thùng rác lên.
Uống khan hai viên.
Hơi nghẹn.
Giống như cái thiết lập giới tính ABO vô cớ này vậy.
Nghẹn đến mức tôi dựng hết cả lông tơ.
