XUYÊN ĐẾN TIỂU THUYẾT NGÔN TÌNH, AI NGỜ TRỞ THÀNH NAM PHỤ ĐAM MỸ

Chương 1

Tỉnh dậy sau một giấc ngủ, tôi phát hiện mình đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết ngôn tình có tên “Cô Vợ Bé Nhỏ Ngọt Ngào Của Tổng Tài Bá Đạo”, trở thành nam chính trong truyện.

Khoảnh khắc tôi xuyên đến, đó là lúc nam chính Hoắc Trì Trầm lần đầu tiên hẹn nữ chính Lâm Nghiên đến nhà để "giao lưu sâu sắc".

Một người đàn ông mặc vest mang đến một túi đồ.

Hắn ta cung kính: “Hoắc tổng, thứ ngài cần.”

Tôi ngơ ngác nhận lấy, đối phương xoay người đi ngay.

Mở túi ra xem, toàn là nội y ren xuyên thấu!

Phía dưới còn có vài món đồ chơi nhỏ.

“Mẹ nó.” Tay tôi run lên.

Đừng thấy tôi đã ba mươi tuổi, nhưng tôi vẫn còn là trai tân, làm sao đã thấy qua những thứ này.

Tôi vứt túi đồ lên bàn trà phòng khách.

Đúng lúc này, chuông cửa reo.

Mở cửa ra, một người phụ nữ mặc váy bó sát màu đỏ, son đỏ rực rỡ, tóc xoăn gợn sóng đang cười với tôi.

“Hoắc tổng, tôi đến rồi.”

Giọng cô ấy trầm, mang theo vài phần cố ý mờ ám và sự xa cách tận xương tủy, ngữ điệu ổn định, phát âm rõ ràng, nhưng lại cố tình bóp giọng, nghe rất kỳ quái.

Tôi sững sờ một lát, không dám tin người phụ nữ trước mắt là nữ chính?

Chiều cao ước chừng mét tám tám này, bờ vai còn rộng hơn cả tôi, trong nguyên tác không phải nói cô ấy “nhỏ nhắn đáng yêu” “eo nhỏ như cành liễu” sao?

“Hoắc tổng?” Đối phương nghiêng đầu, ánh mắt đầy khó hiểu. Cái hành động đầy vẻ thiếu nữ này đặt trên cơ thể đó lại vô cùng lạc lõng, mang lại cảm giác như đàn ông giả gái.

Tôi vốn dĩ chỉ thích người nhỏ nhắn, đáng yêu. Lâm Nghiên như thế này không phải là không tốt, chỉ là không hợp gu tôi.

Tuy nhiên, vì cô ấy đã đến, vì lịch sự, tôi nghiêng người mời cô ấy vào nhà, “Mời vào.”

Khi cô ấy cúi người thay giày, cơ lưng gần như muốn xé toạc chiếc váy liền. Tôi đi đôi dép nam vừa vặn, còn cô ấy đi vào thì gót chân vẫn lòi ra ngoài ba phân.

“Cứ tự nhiên ngồi.” Tôi cười nói, đồng thời trong đầu điên cuồng nhớ lại tình tiết.

Đoạn này trong nguyên tác là Hoắc Trì Trầm chuốc say Lâm Nghiên rồi làm bậy, ngày hôm sau Lâm Nghiên phải ôm eo đi làm.

Lâm Nghiên ngồi trên ghế sofa đơn, ánh mắt lướt khắp phòng rồi chợt dừng lại ở bàn trà.

Tôi nhìn theo ánh mắt cô ta, m.á.u trong người tôi như đông lại. Trên bàn trà chễm chệ bày biện đống nội y tình thú vừa được gửi đến, trong túi còn lộ ra một góc bờm tóc tai thỏ.

Ánh mắt Lâm Nghiên thay đổi ngay lập tức, đôi mắt được kẻ viền đậm khẽ nheo lại.

Tôi gần như lao tới, tóm lấy đống khoai lang nóng hổi đó, luống cuống tay chân ném vào thùng rác.

Tôi đỏ mặt nói, “Đây là, ừm, bạn bè chơi khăm!”

Lâm Nghiên ngước nhìn tôi, khóe mắt đầy ý cười, “Không sao, tôi không để ý.”

Nhưng không hiểu sao, tôi lại cảm thấy nụ cười của cô ta không chạm đến đáy mắt, mang theo một cảm giác âm u rợn người.

“À, cô chưa ăn gì đúng không? Tôi vào làm ngay đây, sẽ nhanh thôi.” Nói rồi tôi không hề chần chừ một giây, chạy trối c.h.ế.t vào bếp.

Người này thật sự quá kỳ lạ, tôi không muốn đối mặt.

 

back top