Lâm Khải quả thực là nói được làm được, nỗ lực học tập, nỗ lực trở thành người còn ưu tú hơn cả tôi.
Và tôi rất hạnh phúc.
Lâm Khải từng hỏi tôi, “Anh có nghĩ đến việc quay về không?”
Tôi lắc đầu, “Không, thế giới đó không có gì đáng để anh lưu luyến.”
Vừa chào đời, tôi đã bị bố mẹ bỏ rơi.
Bố tôi vì không muốn kết hôn, đã bỏ rơi mẹ tôi, cũng coi như bỏ rơi tôi. Còn mẹ tôi nghĩ rằng tôi là sao chổi, nếu không tại sao bà mang thai, bố tôi lại không cần bà nữa.
Nhưng tôi phải cảm ơn mẹ tôi, đã không bỏ tôi đi, nhưng bà sinh tôi ra rồi vứt bỏ.
Bà ngoại lén lút nhặt tôi về nuôi. Vì chuyện này, mẹ tôi đoạn tuyệt quan hệ với bà ngoại, bỏ đi không bao giờ quay lại.
Tôi luôn nhớ bà ngoại nói, “Họ không cần bé ngoan nhà bà, là mất mát của họ.”
Người ta nói người tốt không sống lâu, bà ngoại rõ ràng tốt bụng đến vậy, nhưng lại bị xe tông chết.
Mặc dù sau này tôi đã đưa tài xế gây tai nạn bỏ trốn vào tù, nhưng bà ngoại sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Thế giới không có bà ngoại, tôi chẳng thích chút nào.
Vì vậy tôi không muốn quay về.
Nghe tôi nói vậy, Lâm Khải vui mừng khôn xiết, ôm tôi hôn tới hôn tùi.
Có lẽ, Lâm Khải chính là món quà mà bà ngoại gửi tặng tôi.
Bà ngoại, kiếp sau con vẫn muốn làm cháu trai của bà!
Con yêu bà ngoại!
Lâm Khải nói, “Em cũng yêu anh!”
Tôi cười, “Anh cũng yêu em!”
(Hết)
