XUYÊN ĐẾN TINH TẾ, BỊ HOÀNG ĐẾ BỆ HẠ CƯỠNG HÔN

Chương 16: Dấu hiệu

Khi Lâm Ngôn tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối đen.

Cậu mơ mơ màng màng ngồi dậy, chuẩn bị tìm chút đồ ăn, nếu không phải dạ dày thật sự đói đến khó chịu, cậu căn bản không muốn tỉnh.

Gần đây không hiểu sao, mỗi ngày cậu đều vô cùng buồn ngủ. Khi làm việc miễn cưỡng còn có thể gắng gượng, nhưng vừa về đến nhà là chỉ muốn ngủ.

Lâm Ngôn lảo đảo lắc lư xuống giường uống hai ống dung dịch dinh dưỡng, liền chuẩn bị ngủ tiếp.

Mới vừa nằm xuống đã bị người ta ôm lên. Lâm Ngôn hàm hồ oán giận: “Làm gì, để ta ngủ thêm một lát đi.”

Hoắc Hoài ôm cậu đi vào phòng tắm: “Tắm rửa trước rồi ngủ tiếp.”

Lâm Ngôn mệt đến lảo đảo, Hoắc Hoài chỉ có thể ra tay cởi quần áo cho cậu, đẩy cậu vào dưới vòi hoa sen.

Bị nước dội thẳng vào mặt, đại não hỗn loạn của Lâm Ngôn mới dần dần thanh tỉnh.

Đang xoa xoa bọt xà phòng, cậu đã bị ấn vào tường, bị lạnh đến giật mình một cái.

“Ngài làm gì?”

Hoắc Hoài không nói lời nào, ấn cậu trực tiếp xông vào.

“A!” Lâm Ngôn đau đến nhe răng trợn mắt, mắng: “Ngài làm gì?! Đau a!”

Hoắc Hoài hơi dừng lại một chút chờ cậu thích ứng, giọng nói trầm thấp mang theo ý vị nghiến răng nghiến lợi: “Bảo bối, cậu là của ta.”

“Ngài... ưm—” Lâm Ngôn căn bản không nói được lời nào.

Lâm Ngôn không kiên trì được đến nửa sau, liền hôn mê bất tỉnh ngay trong phòng tắm.

Hoắc Hoài nhìn Lâm Ngôn ngủ đến hô hô... Bây giờ sao lại yếu ớt như vậy.

________________________________________

Phim ngắn quay cùng tiểu diễn viên đã hoàn thành. Hôm nay Lâm Ngôn cắt nối biên tập chúng một chút, sau đó chia sẻ cho Tống Tư Triết và Thái Vân.

Khác với phong cách của phim quảng cáo, phim ngắn này được quay dưới hình thức vlog hằng ngày.

Video mở đầu là một tiêu đề: 【 Thử thách 100 ngày ăn mì gói không trùng lặp 】

Sau đó là các cách ăn mì gói khác nhau, từ khâu lựa chọn khẩu vị, tỉ mỉ ghi lại toàn bộ quá trình chế biến mỹ thực.

Không chỉ bao hàm các phương pháp nấu nướng chủ yếu như ngâm, nấu, trộn, xào, mà còn đề cập đến nhiều loại món ăn kèm và bối cảnh khác nhau. Mỗi quá trình đều vô cùng chi tiết.

Tống Tư Triết và Thái Vân xem xong, đều cảm thấy video này khẳng định sẽ hot.

Hiện tại mọi người phổ biến vẫn dừng lại ở việc ngâm ăn mì. Số ít tự mình nghĩ đến việc nấu ăn, cũng chỉ giới hạn trong việc nấu theo các bước đơn giản.

Video này vừa ra mắt, mọi người khẳng định sẽ tranh nhau làm theo, đến lúc đó doanh số mì gói chắc chắn còn phải dâng lên nữa.

Ngày hôm sau, trên Tinh Võng liền xuất hiện một tài khoản mới tên là Tam Thạch Thích Ăn Mì Gói, đăng tải video đầu tiên 【 Thử thách 100 ngày ăn mì gói không trùng lặp 】.

Ban đầu video này không gây được quá nhiều sự chú ý, nhưng vì có gắn thẻ tiêu đề mì gói, nên được những người thích ăn mì gói chia sẻ lên diễn đàn đề tài mì gói.

Sau đó càng ngày càng nhiều người chú ý đến video này, phía dưới một chuỗi người bắt đầu ca ngợi và thúc giục đăng tải chap mới.

Quách Lỗi chỉ là một tiểu diễn viên tuyến 38, không tài nguyên không nhân khí, lại không muốn leo lên kim chủ.

Để có phim đóng, anh ta chỉ có thể mỗi ngày ngâm mình ở các đoàn phim làm vai quần chúng .

Vốn dĩ là một lòng nhiệt huyết, nhưng gần đây anh ta đắc tội một nam phụ tuyến ba của đoàn phim, chỉ đơn giản vì vai thị vệ của anh ta trong khung hình nổi bật hơn đối phương.

Người kia liền đuổi anh ta khỏi đoàn phim, thậm chí chặn cơ hội anh ta đi đến các đoàn phim khác.

Đang lúc anh ta cùng đường, tính từ bỏ diễn xuất, thì thấy được một thông báo tuyển dụng.

Trên đó chỉ viết yêu cầu một diễn viên, yêu cầu ăn ngon mắt. Rất nhiều người thấy đều cảm thấy người này là đang chọc cười.

Quách Lỗi cũng cảm thấy như vậy, nhưng đã lâu anh ta không có việc làm, cuối cùng vẫn thử gửi sơ yếu lý lịch. Nhưng lần thử này, lại hoàn toàn thay đổi nhân sinh của anh ta.

Đó đều là lời sau này. Hiện tại Quách Lỗi nhìn thấy ngày càng nhiều fans, trong lòng tràn đầy tình cảm và nhiệt huyết.

Anh ta dựa theo tốc độ một ngày cập nhật một lần để đăng tải video mì gói, ngẫu nhiên cũng sẽ đăng một số tác phẩm luyện tập trù nghệ của mình.

Từ lúc ban đầu còn luống cuống tay chân đến sau này không chút hoang mang, dần dần thu hoạch được một lượng fans trung thành.

【 Thử thách 100 ngày ăn mì gói không trùng lặp 】 được cập nhật, cũng làm dấy lên một vòng nhiệt tình mới của đại chúng đối với mì gói.

Ngày càng nhiều người gia nhập vào hàng ngũ tự mình động thủ và sáng tạo.

Thậm chí còn có người chuyên môn làm video đối chiếu bị thất bại, , cũng thu hút một lượng lớn người chú ý.

Trên mạng mọi người chơi khí thế ngất trời, doanh số mì gói cũng liên tục dâng lên.

Lâm Ngôn cũng không nghĩ tới hiệu quả lại tốt như vậy. Cậu vốn chỉ là muốn tạo một đề tài, tiện thể tuyên truyền một số trù nghệ đơn giản, không ngờ lại gây ra phản ứng lớn như vậy.

Xét cho cùng, vẫn là văn hóa mỹ thực Tinh Tế quá mức cằn cỗi.

Nghĩ đến đây, Lâm Ngôn lại cảm thấy thương cảm.

Cái nền văn minh đã trải qua ngàn năm vẫn xinh đẹp rực rỡ kia, cái nơi sinh ra nuôi dưỡng cậu, nơi đặt nền móng linh hồn cậu, chung quy là đã không còn cách nào quay trở về được nữa.

“Nghĩ gì vậy?”

Hoắc Hoài đẩy cửa tiến vào liền nhìn thấy Lâm Ngôn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời tối đen, thần người.

Trên người cậu tản ra một loại bi thương trầm trọng. Khoảnh khắc đó, trong lòng Hoắc Hoài bỗng nhiên dâng lên một nỗi bất an, liền lên tiếng cắt ngang cảm xúc của Lâm Ngôn.

Lâm Ngôn nghe được giọng anh ta, quay đầu lại nhìn anh ta: “Không có gì, chỉ là xem tin tức trên Tinh Võng.” Giọng nói nghe qua vẫn cảm xúc không cao.

“Trên Tinh Võng hưởng ứng không tốt sao?”

Lâm Ngôn: “Không, khá tốt. Chính là tốt quá mức, Tư Triết nói bảo ta không được làm chuyện lớn nữa, anh ấy sắp bốc khói rồi.”

Nhớ lại ngữ khí khoa trương của Tống Tư Triết, Lâm Ngôn cười một tiếng, lại hừ hừ oán giận: “Nào là ta làm chuyện lớn, rõ ràng anh ấy cũng đồng ý! Trả đũa, sau này ta liền cái gì cũng không biết, cho anh ấy bận c.h.ế.t đi!”

Ừm, vẫn là dáng vẻ tươi sống sinh động như vậy, Hoắc Hoài túm cậu vào lòng, hung hăng hôn một cái.

Lâm Ngôn đ.ấ.m anh ta: “Đừng luôn động tay động chân.”

Hoắc Hoài ngữ khí nguy hiểm: “Cậu ghét bỏ ta?”

Lâm Ngôn cảm thấy anh ta lại sắp phát bệnh kiều, nhanh chóng trấn an: “Không có, sao lại ghét bỏ ngài chứ.”

Hoắc Hoài: “Ta không tin.”

Lâm Ngôn “……” Sao cái kịch bản này có chút quen thuộc vậy.

Lâm Ngôn: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

Hoắc Hoài nhéo nhéo vành tai Lâm Ngôn, như không chút để ý mở lời nói: “Tư Triết, gọi thật thân mật.” Anh đã sớm nghe hai chữ này không lọt tai, vô cùng không lọt tai.

“…… Đó là tên của người ta.”

“Cậu trước nay chưa từng thân mật như vậy gọi ta. Xem ra cậu là thật ghét bỏ ta.”

“……” Đây là chuyển sang lộ trình trà xanh sao?

Lâm Ngôn cạn lời: “Anh trai à, cái dấm này ngài thật sự không cần thiết cố chấp ăn. Tên ngài chỉ có hai chữ, ta không gọi ngài Hoắc Hoài thì gọi ngài là cái gì?”

“Ta là bạn đời của cậu, giữa bạn đời nên có cách xưng hô thân mật hơn.”

Được rồi, cái biệt danh này nhất định phải có, Lâm Ngôn cam chịu bắt đầu nghĩ: “Hoắc Ca? Hoài Ca? Ca? Ngài ở cái tuổi này... Thúc? Ye……”

Mắt thấy não động của Lâm Ngôn sắp chạy điên cuồng, Hoắc Hoài mặt tối sầm ôm cậu lên, ném tới trên giường.

Bọn họ có cả đêm để thảo luận, rốt cuộc xưng hô chính xác giữa bạn đời là gì.

Bất quá cả đêm chung quy là không thực hiện được. Lâm Ngôn vẫn như cũ không kiên trì được đến nửa đêm đã ngủ say như chết. Sắc mặt Hoắc Hoài càng đen.

Sáng ngày hôm sau tỉnh lại, Lâm Ngôn vẫn vẻ mặt mệt mỏi, cảm thấy cả người không có chút sức lực nào.

Nếu không phải đã sớm hẹn với Thái Vân đi thử ăn khẩu vị mới, cậu đều muốn nằm cả ngày.

Đều do Hoắc Hoài. Nếu không phải cái nam cẩu này luôn lăn lộn cậu, cậu đến nỗi mệt như vậy sao.

Dùng nước lạnh rửa mặt mấy cái, Lâm Ngôn mới cảm thấy mình thanh tỉnh một chút.

Vội vàng uống một ống dung dịch dinh dưỡng, Lâm Ngôn liền đi đến trung tâm nghiên cứu phát triển của Mỹ Nạp Sâm.

Trụ sở Mỹ Nạp Sâm đã chuyển đến địa điểm nhà xưởng mới mà Tống Tư Triết chọn trước đó.

Đất đai xung quanh nhà xưởng cũng đã được sáng lập ra các đồng ruộng mới.

Nhìn phóng tầm mắt ra xa, một mảnh chồi non xanh mướt, khiến lòng người sảng khoái.

Trung tâm nghiên cứu phát triển hiện tại chỉ có một mình Thái Vân. Lâm Ngôn đi vào, liền nhìn thấy bánh bao đang được hấp trên nồi hấp, bên cạnh đặt một cái đồng hồ đếm ngược.

Thái Vân đang xào rau bên kia. Trong không khí tràn ngập các loại hương vị đồ ăn hỗn hợp.

Hương vị thường ngày nghe rất thơm, hôm nay lại cảm thấy có chút buồn nôn muốn nôn. Lâm Ngôn hít sâu vài hơi ở cửa, mới chậm rãi thích ứng được mùi hương này.

Thấy cậu đi vào, Thái Vân canh thời gian xào xong nồi gà Cung Bảo này, động tác nhanh nhẹn bày ra đĩa, lại đem bánh bao đã hấp chín từng cái lấy ra, bày đầy một bàn.

“Điện hạ, đây là những khẩu vị tôi đã điều chỉnh thử gần đây, ngài nếm thử xem.

Năm loại nhân bánh bao là do ngài đề ra, tôi gần đây thử các loại gia vị phối hợp, bản hiện tại này là bản tôi cảm thấy hương vị tương đối tốt

. Mấy món xào này là khẩu vị ngài nói có thể làm cơm tiện lợi, tôi gần đây cũng thử điều chỉnh công thức và khẩu vị.”

Lâm Ngôn trước nếm vài món xào rau. Hương vị rất không tồi, khẩu vị cũng vừa mặn vừa nhạt phải chăng, là phiên bản khẩu vị rất thích hợp cho đại chúng.

Không thể không nói, trù nghệ của Thái Vân thật sự không tồi, năng lực lĩnh hội cũng vô cùng lợi hại.

Chỉ là trước đó cùng Lâm Ngôn điều chỉnh thử vài lần khẩu vị, cô đã có thể chuẩn xác nắm bắt được hiệu quả Lâm Ngôn muốn đạt tới.

Lâm Ngôn không chút do dự đưa ra khẳng định: “Ăn rất ngon, cơm tiện lợi cứ làm theo khẩu vị này là được.”

Ngay sau đó, Lâm Ngôn cầm lấy một cái bánh bao cắn một ngụm. Còn chưa nuốt xuống đã cảm thấy một trận buồn nôn. Cậu vội vàng che miệng chạy vào phòng vệ sinh.

Qua một lúc lâu, Lâm Ngôn mới vẻ mặt suy yếu đi ra.

“Điện hạ, ngài có khỏe không? Là bánh bao có vấn đề gì sao? Có cần đưa ngài đi bệnh viện không?”

Thái Vân vô cùng khẩn trương, sợ Lâm Ngôn xảy ra vấn đề gì.

Lâm Ngôn xua xua tay: “Không có gì, ta chỉ là mệt, thức đêm thôi. Hương vị bánh bao cũng khá tốt.”

Nôn ra một lần nữa, Lâm Ngôn thật sự không còn khẩu vị ăn gì, chỉ cùng Tống Tư Triết và Thái Vân trò chuyện một lát về ý tưởng cửa hàng tiện lợi, liền trở về Hoàng cung.

Gần đây Lâm Ngôn luôn cảm thấy mệt mỏi, hôm nay càng sâu. Về đến Hoàng cung lúc mới giữa trưa, Lâm Ngôn đã mệt đến không mở nổi mắt.

Lâm Ngôn cố gắng chịu đựng đi về phòng, ngả lên giường liền ngủ mất.

Hoắc Hoài buổi tối trở về, Lâm Ngôn vẫn ngủ rất say. Hoắc Hoài gọi cậu nửa ngày, chỉ nhận được một tiếng “Đừng quậy” từ đối phương, toàn bộ quá trình cậu còn không mở mắt một chút nào.

Nhìn khuôn mặt ngủ vô tri vô giác của cậu, Hoắc Hoài nhíu mày thật chặt.

Gần đây Lâm Ngôn luôn mệt rã rời, chẳng lẽ là thân thể xảy ra vấn đề gì?

Ý tưởng này vừa xuất hiện, Hoắc Hoài liền cảm thấy một trận nôn nóng. Anh ta lập tức lấy máy chữa bệnh lại đây, quét tia rà quét. Máy hiển thị trạng thái ngủ sâu, mọi thứ bình thường.

Nhìn thấy mọi thứ bình thường, Hoắc Hoài mới thoáng yên tâm. Nhưng anh ta vẫn liên hệ ngự y Hoàng thất, hẹn trước một buổi kiểm tra tỉ mỉ cho Lâm Ngôn.

Vẫn là phải kiểm tra cẩn thận một chút, anh ta mới có thể yên tâm.

 

back top