Nhiệt điểm trên Tinh Võng ùn ùn không dứt. Chỉ trong mấy ngày gần đây, tin tức biên cảnh bị tập kích cũng đã bị bao phủ trong đủ loại chuyện phiếm của minh tinh, đủ loại bát quái hào môn.
Chuyện này cũng rất bình thường, Tinh Tế rất lớn, dân cư Tinh Tế cũng rất nhiều, mỗi ngày đều sẽ phát sinh vô số sự việc mới mẻ, mọi người vĩnh viễn theo đuổi cảm giác mới mẻ.
Quần chúng ăn dưa vĩnh viễn có đủ loại dưa ăn đến no nê, làm ầm ĩ khí thế ngất trời.
Lùi một vạn bước mà nói, đây cũng là chuyện tốt, chứng tỏ mọi người đều không xem chuyện cướp tinh xâm lấn là thật sự.
Người Đế Quốc tỏ vẻ phi thường tin tưởng thực lực Quân Bộ, cướp tinh gì đó đều là đồ gà mờ .
Bọn họ khẳng định sẽ tiêu diệt, đưa tin cho bọn chúng đã là nể mặt bọn chúng, nếu chú ý quá nhiều chính là lãng phí.
Lâm Ngôn cảm thấy đại gia đối với quốc gia có tin tưởng là chuyện tốt, nhưng chính là vất vả cho những chiến sĩ đang vất vả tác chiến kia.
Câu nói kia nói thế nào nhỉ, sở dĩ ngươi có thể hạnh phúc sinh hoạt, là bởi vì có người đang thay ngươi cõng gánh nặng đi về phía trước.
Đặc biệt là sau khi người nhà lên tiền tuyến, Lâm Ngôn đối với lời này có sự lý giải và thể hội sâu sắc hơn.
Lâm Ngôn cảm thấy chính mình hẳn là có thể làm chút chuyện, rốt cuộc cậu hiện tại rất có tiền, hơn nữa vẫn là Hoàng Hậu Điện Hạ, cả về tình về lý lẫn về thực lực, đều hẳn là làm chút gì.
Vì thế, Lâm Ngôn đang ở nhà dưỡng thai gọi thông tin cho Tống Tư Triết, cùng hắn thương lượng lấy danh nghĩa công ty cấp tiền tuyến đưa chút vật tư gì đó, chủ yếu là đưa thực phẩm của công ty bọn họ, để các chiến sĩ tiền tuyến thay đổi khẩu vị.
Ngay sau đó lại cùng Tây Nhĩ Phỉ cố vấn một chút về chuyện làm sao để quyên tiền cho tiền tuyến, sau đó quyết đoán đem số tiền hoa hồng công ty cậu thu được trong khoảng thời gian này đánh qua tài khoản Quân Bộ.
Số tiền lớn đến mức Lâm Ngôn chính mình giật nảy mình. Rốt cuộc từ sau khi trả xong số vốn khởi đầu mượn từ Hoắc Hoài, cậu liền không mở ra tài khoản của chính mình.
Hoàng cung áo cơm vô ưu, cái gì cũng không thiếu. Nếu không phải lần này quyên tiền, cậu căn bản không nghĩ tới xem tài khoản của chính mình.
Buổi tối cùng Hoắc Hoài gọi thông tin, Lâm Ngôn còn đem chuyện này nói cho Hoắc Hoài, còn vui vẻ tỏ vẻ: “Ca cũng là người có tiền, về sau thiếu cái gì thì nói cho ca, ca nuôi anh.”
Hoắc Hoài cách màn hình xem bộ dáng khoe khoang của cậu, khóe miệng hơi cong, ngữ khí ái muội phối hợp nói: “Cảm ơn Ngôn ca, về sau tôi liền dựa vào Ngôn ca.”
"Ngôn ca" bị gọi cho tâm hoa nộ phóng, không khỏi đung đưa cái chân đang phù thũng, thật giống như là kim chủ đại nhân bị tình nhân nhỏ dỗ cho thoải mái, cả người đều lộ ra hơi thở sung sướng.
Hoắc Hoài lại hỏi: “Bọn nhóc con thế nào? Hai ngày này có quậy em không?”
Còn chưa nói xong liền nghe Lâm Ngôn kêu “Ai da” một tiếng.
“Làm sao vậy?”
Lâm Ngôn xoa bụng cười cười: “Không có việc gì, các bảo bảo đang làm ầm ĩ đâu, phỏng chừng ở bên trong đánh nhau. Cũng lạ, hôm nay một ngày cũng chưa động tĩnh, lúc này ngược lại hoạt bát lên, phỏng chừng nghe được tiếng anh.”
Hoắc Hoài cười theo tiếng: “Uhm, giờ Đế Tinh không còn sớm, đi ngủ sớm một chút.”
Hoắc Hoài còn có công việc muốn vội, hai người không trò chuyện bao lâu liền tắt máy.
Mấy ngày kế tiếp cũng như cũ bận rộn, hơn nữa biên cảnh cùng Đế Tinh có chênh lệch múi giờ, hai người mỗi ngày chỉ có thể gọi một cái thông tin ngắn gọn, gửi tin nhắn cũng phải cách đã lâu mới có thể nhận được hồi âm.
Chờ Lâm Ngôn phát hiện đã thật lâu không có thu được hồi âm của Hoắc Hoài, khoảng cách lần nói chuyện phiếm gần nhất của bọn họ đã qua đi một ngày rưỡi.
Gọi thông tin cũng hoàn toàn không có ai tiếp. Lâm Ngôn nhíu mày nhìn giao diện thông tin tối đi, đang chuẩn bị lại gửi một cái tin nhắn qua thì cửa phòng bị gõ vang.
“Điện Hạ, ngài ngủ rồi sao?”
Tây Nhĩ Phỉ ở bên ngoài dò hỏi, trong giọng nói từ trước đến nay bình thản cũng khó được mang theo ý tứ nôn nóng.
Lâm Ngôn làm người máy mở cửa cho hắn, đi vào không chỉ có Tây Nhĩ Phỉ, còn có Giản Từ.
“Làm sao vậy? Muộn như vậy tìm tôi, xảy ra chuyện gì sao?”
Hai người nhìn qua còn rất cấp thiết, lại liên tưởng đến Hoắc Hoài không có hồi âm tin nhắn, Lâm Ngôn nháy mắt khẩn trương lên.
Giản Từ: “Điện Hạ, không kịp giải thích, thỉnh ngài hiện tại đi theo chúng tôi.”
“Đi đâu? Hoắc Hoài đã xảy ra chuyện?”
Tây Nhĩ Phỉ đã bắt đầu chỉ huy người máy bảo mẫu thu thập đồ vật. Nhìn bộ dáng sốt ruột hoảng hốt này, Lâm Ngôn treo tâm càng khẩn trương.
Giản Từ: “Bệ Hạ không có việc gì, nhưng Đế Tinh gần đây không yên ổn. Bệ Hạ trước khi xuất phát đã dặn chúng tôi hộ tống ngài đi Khăn Mễ Nhĩ Tinh. Bên kia an tĩnh ít người, hoàn cảnh cũng rất thích hợp sinh sản. Thừa dịp trời tối, chúng ta mau chóng xuất phát.”
Nghe nàng nói như vậy, Lâm Ngôn hơi chút yên tâm một chút. Cậu tùy ý Giản Từ cho cậu khoác áo khoác ra cửa, dưới sự nâng đỡ của Giản Từ cùng Tây Nhĩ Phỉ bước lên tinh hạm đã chờ lâu ngày.
Sau khi tinh hạm khởi động, Lâm Ngôn mới tiếp tục mở miệng hỏi: “Từ tỷ, tỷ nói cho tôi lời nói thật, vì cái gì nhất định phải hôm nay đi? Trước kia nói là trước khi sinh anh ấy khẳng định có thể trở về, nói chờ anh ấy trở về rồi cùng đi.”
Lâm Ngôn vẻ mặt nghiêm túc, rõ ràng là muốn tra hỏi cặn kẽ. Giản Từ nhìn ánh mắt quật cường của cậu, cuối cùng chịu thua.
Nàng thở dài, nói thẳng: “Tình huống tiền tuyến tôi cũng không rõ lắm, nhưng Bệ Hạ trước khi xuất phát đã an bài kỹ rồi. Chỉ cần tiền tuyến giao chiến, liền bảo chúng tôi bí mật hộ tống ngài rời đi Đế Tinh. Bên Khăn Mễ Nhĩ Tinh cũng đã an bài xong.”
Lâm Ngôn sửng sốt một chút, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Trước khi xuất phát liền an bài kỹ rồi, trước khi xuất phát……”
Cậu nhìn vũ trụ đen kịt ngoài tinh hạm, trầm mặc sau một lúc lâu, nhẹ giọng mở miệng: “Từ tỷ, ngươi nói thật với tôi, anh ấy sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Giản Từ: ……?
Tuy rằng không quá hợp thời, nhưng Giản Từ rất muốn châm chọc. Với Hoắc Hoài như vậy, đỉnh đầu là tinh thần lực gió lốc nguy hiểm nhưng vẫn có thể vững vàng nghiền áp người khác, chiến lực khủng bố, cùng với tính cách đa mưu túc trí, tiếu lý tàng đao, có thù tất báo, trước nay đều là hắn tính kế người khác đến chết.
Càng không cần phải nói tinh thần lực của anh đã trở về đỉnh phong, thiên thời địa lợi nhân hoà. Chuyện này hắn nếu có thể xảy ra chuyện, vũ trụ đều có thể nổ tung ngay tại chỗ.
Bất quá, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi sao, rốt cuộc Lâm Ngôn chưa từng thấy Hoắc Hoài trước kia, có chút nhìn nhận quá cao cũng là bình thường.
Vì thế Giản Từ phi thường kiên nhẫn giải thích cho Lâm Ngôn: “Tiểu Ngôn, ngài yên tâm. Bệ Hạ vẫn luôn là chiến lực mạnh nhất Đế Quốc, chỉ cần một đám cướp tinh này, năm đó hắn một người đã tiêu diệt vài cái rồi. Lần này Bệ Hạ chỉ là đi chỉ huy, khẳng định sẽ không có việc gì.”
Nàng nói xong dừng một chút, vẫn là tiếp tục giải thích nói: “Ngược lại là ngài, ngài một mình lưu lại Đế Tinh mới càng nguy hiểm. Chờ tin tức Bệ Hạ mất tích truyền lại tới, những quý tộc kia phỏng chừng sẽ tìm tới ngài, còn có cái Hoắc Ly kia, vạn nhất hắn chó cùng rứt giậu, thân thể ngài hiện tại không tiện, bị thương liền không tốt. Tạm thời ở Khăn Mễ Nhĩ Tinh trốn một chút cũng khá tốt, bên này hoàn cảnh còn tốt, chuyện Đế Tinh cứ để Quân Bộ phiền đi thôi.”
Lâm Ngôn không có phát biểu ý kiến, chỉ là đối với nàng cười cười: “Vâng, tôi đã biết, cảm ơn Từ tỷ.” Nói xong liền nhìn về phía vũ trụ ngoài cửa sổ, không nói chuyện nữa.
Cậu có thể lý giải an bài của Hoắc Hoài, cũng biết trạng huống hiện tại của chính mình, mặc kệ thế nào, khẳng định là an toàn làm đầu.
Cậu chỉ là lo lắng Hoắc Hoài. Tuy rằng phía trước Hoắc Hoài nói với cậu sẽ mất liên lạc một đoạn thời gian, nhưng đột nhiên liên hệ không được vẫn là sẽ cảm thấy lo lắng, rốt cuộc trên chiến trường đao kiếm không có mắt.
Đoàn người tới Khăn Mễ Nhĩ Tinh thì đúng lúc là sáng sớm ở Khăn Mễ Nhĩ Tinh, mặt trời vừa mới lộ ra một cái viền vàng, ánh rạng đông nhẹ nhàng trêu chọc màn đêm. Trên lá cây ven đường còn treo giọt sương. Tinh hạm màu đen nhanh chóng biến mất trong sự yên tĩnh của buổi sớm.
Mà lúc này biên cảnh, Trung tướng Lôi Thiết đang ở phòng chỉ huy nội nôn nóng đi qua đi lại. Tai nghe thỉnh thoảng truyền đến thông báo từ tiền tuyến.
“Chủ tướng, vẫn là không có thí nghiệm đến tín hiệu của Bệ Hạ, khoang thoát hiểm của Bệ Hạ rất có thể bị dư chấn nổ mạnh thổi bay.”
“Mở rộng phạm vi tìm kiếm, tìm lại.”
“Đúng vậy.”
Bên này vừa mới nói xong, một kênh khác lập tức tiếp lời: “Chủ tướng, thật nhiều binh lính vừa mới từ tiền tuyến trở về đều xuất hiện dấu hiệu tinh thần lực bạo động……”
Bên này lời nói còn chưa nói xong, đầu cuối của hắn lại vang lên, là Quân Y gọi tới. Hắn vừa mới bấm nút nhận liền nghe được giọng nôn nóng bên đối diện: “Chủ tướng, rất nhiều tướng sĩ của chúng ta đều xuất hiện dấu hiệu tinh thần lực bạo động. Trải qua phân tích, tôi hoài nghi là đối phương sử dụng thiết bị quấy nhiễu tinh thần lực, như vậy……”
Nghe được hắn nói, mặc kệ là Lôi Thiết hay là các quan quân kênh khác, cụ là sắc mặt trầm trọng: “Thiết bị quấy nhiễu tinh thần lực, ngươi xác định?”
Một ngày trước, cướp tinh đột nhiên tập kích đóng quân. Hoắc Hoài cưỡi quân hạm đi trước chiến trường. Kết quả quân hạm không rõ nguyên nhân mất khống chế, người điều khiển tinh thần lực đột nhiên bạo động. Khẩn cấp thay đổi người điều khiển lúc sau, quân hạm trên đường rút lui bị đạn lạc đánh trúng.
Hoắc Hoài cùng các quân nhân khác cưỡi phi thuyền loại nhỏ đang chuẩn bị rời khỏi quân hạm, chưa từng nghĩ quân hạm đột nhiên phát sinh nổ mạnh.
Các quân hạm chung quanh lập tức hành động, cứu hộ người bệnh, nhưng vẫn là chậm một bước. Hoắc Hoài đến nay rơi xuống không rõ, những người bệnh khác cũng bị nổ mạnh ảnh hưởng, tinh thần lực chịu ảnh hưởng mức độ khác nhau.
Hiện tại Quân Y nói bọn họ là bởi vì chịu quấy nhiễu mới có thể xuất hiện bạo động, tin tức này không khác là một tiếng sét giữa mùa đông.
Nguyên bản bọn họ còn đang tra tìm nguyên nhân quân hạm mất khống chế, tuyệt đối không ngờ tới, thế nhưng là quấy nhiễu tinh thần lực.
Quấy nhiễu tinh thần lực, cướp tinh quả nhiên có thiết bị như vậy, cách chân không vũ trụ thế nhưng còn có thể có tác dụng, này thật là đáng sợ.
“Đúng vậy, Chủ tướng, tôi lấy tư cách một Quân Y chuyên nghiệp bảo đảm, 90% khả năng, đối phương sử dụng thiết bị quấy nhiễu tinh thần lực. Bất quá cũng may thiết bị còn không thành thục, trước mắt mọi người chịu quấy nhiễu không lớn, tiêm vào thuốc an thần lúc sau đã khá hơn nhiều, nhưng là……”
“Nhưng là cái gì, đừng có dài dòng.”
“Chủ tướng, ngài biết đấy, tuy rằng không rõ ràng lắm tình huống cụ thể, nhưng tinh thần lực gió lốc của Bệ Hạ vẫn luôn rất nghiêm trọng. Mặc dù là nhiễu loạn rất nhỏ, đều có khả năng trực tiếp đột phá hạn mức. Nếu là……”
Lời Quân Y còn chưa nói xong, nhưng mọi người đều đã rõ. Bệ Hạ hiện giờ còn chưa tìm được, tinh thần lực lại chịu quấy nhiễu, rất có khả năng cứ như vậy lặng yên không một tiếng động c.h.ế.t trong vũ trụ.
Lôi Thiết ngăn lại hắn tiếp tục nói: “Được, không cần nói nữa, chuyện này bảo mật. Ngươi đi trước chăm sóc người bệnh.”
Sau khi ngắt thông tin, hắn đối với vài vị quan chỉ huy trên kênh nói: “Mọi người đều nghe được, tin tức Bệ Hạ mất tích là bảo mật. Tổ dò xét tiếp tục dò xét tin tức Bệ Hạ, các đội ngũ còn lại sắp xếp kế hoạch tác chiến bước tiếp theo. Quấy nhiễu tinh thần lực là trọng điểm suy xét.”
“Đúng vậy.”
Lôi Thiết an bài xong rồi sở hữu công việc, mới rời khỏi kênh chỉ huy, đóng cửa quyền hạn trò chuyện.
Lúc này phòng chỉ huy trừ bỏ hắn, còn có một người đàn ông đang dựa vào ghế dựa phòng chỉ huy.
Mặc dù là tư thế tùy ý cũng có thể nhìn ra dáng người ưu việt cùng khí chất không tầm thường của người đàn ông.
So sánh qua, ngũ quan khuôn mặt này liền có vẻ bình thường nhiều, là kiểu bình thường đến cơ hồ sẽ không làm người ta lưu lại ấn tượng.
Cảm nhận được có người tới gần, người đang nhắm mắt dưỡng thần mở mắt. Dưới vẻ lười biếng, ánh mắt thâm thúy sắc bén, trên khuôn mặt này có vẻ phi thường đột ngột.
“Bệ Hạ, vừa rồi Quân Y nói các binh lính chịu quấy nhiễu đã không có đáng ngại, tinh thần lực của ngài…… Ngài hiện tại cảm giác thế nào?”
Người đàn ông có bộ dáng bình thường này chính là Hoắc Hoài rơi xuống không rõ. Anh mang theo đồ cải trang, tạm thời đảm đương phó quan của Lôi Thiết.
“Không có việc gì, đầu cuối của ngươi cho ta mượn dùng một lát.”
Lôi Thiết chạy nhanh đem đầu cuối của chính mình đưa cho anh. Hoắc Hoài tiếp nhận, vừa đánh chữ vừa nói: “Ngồi đi, ta hiện tại là phó quan của ngươi, đừng khẩn trương, tự nhiên một chút.”
“Vâng, Bệ Hạ.” Lôi Thiết nghe lệnh ngồi xuống.
Hoắc Hoài gửi xong tin nhắn liền đem đầu cuối trả lại cho hắn: “Chuyện kế tiếp giao cho ngươi. Thiết bị quấy nhiễu tinh thần lực ngươi không cần lo lắng, Tần Thời Vũ bọn họ sẽ xử lý. Ngắn hạn ta không có tiện lộ diện, không có việc gì thì không cần tìm ta.”
“Đúng vậy.”
Hoắc Hoài rời đi sau, Lôi Thiết mở ra đầu cuối của chính mình, nhìn thấy tin nhắn mới nhất trên giao diện là gửi cho Úc Nguyên Soái với nội dung 【 hết thảy mạnh khỏe. 】
Lôi Thiết: ?……
Thôi được, gửi tin nhắn báo bình an, thực hợp lý.
