Thấy Trình Dực Nam bước ra, tôi vội vàng đón lấy.
"Không sao chứ, đã nói chuyện gì vậy?"
"Chỉ nói chuyện phiếm một chút, tiện thể lấy báo cáo của cậu về."
Tôi xem qua, giới tính thứ hai vẫn là Beta, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.
"Không đúng, vậy tại sao tôi lại ngửi thấy pheromone của anh?"
Thấy anh ta im lặng, nữ bác sĩ chữa cháy: "Vì Tổng giám đốc Trình khá đặc biệt, ngoài cậu ra, cũng có không ít Beta ngửi thấy. Tất nhiên, không phải Beta nào cũng ngửi được, tôi cũng đã điều tra qua, chỉ những người có quan hệ thân thiết mới ngửi thấy."
"Thì ra là vậy."
"Được rồi, nếu hai vị có bất kỳ khó chịu nào, có thể đến phòng y tế tìm tôi bất cứ lúc nào."
"Được."
Bước ra khỏi phòng y tế, Trình Dực Nam hỏi tôi.
"Cậu thích động vật nào?"
Tôi chợt nhớ đến thú cưng của anh ta, đã gặp một lần ở văn phòng.
"Anh có mang thú cưng theo không? Nói đến mới thấy lâu rồi không gặp."
"Thú cưng nào? Tôi không nhớ mình có nuôi."
"Chính là con rắn đen nhỏ đó, lần trước nó nằm trên gối ôm của tôi ngủ."
Anh ta thở dài, "Cậu đợi một chút."
Rồi đứng dậy đi về phía phòng thay đồ.
Ánh mắt tôi dõi theo bóng lưng anh ta, sự tò mò và mong chờ đan xen.
Chẳng lẽ anh ta thực sự mang theo?
Một lúc sau, Trình Dực Nam quay lại ngồi bên cạnh tôi, đưa con rắn đen trong tay cho tôi.
"Là con này phải không."
"Đúng, chính là con này!" Tôi dịu dàng nói với con rắn đen nhỏ, "Lại đây, bò lên tay ta."
"Tôi tưởng cậu thích những con vật có lông, ghét những con không có lông, cho nên mới..."
"Sao lại thế được!" Tôi hơi tức giận, "Anh không thấy cảm giác khi chạm vào siêu thích sao."
Khóe miệng Trình Dực Nam nhếch lên một đường cong, "Ừm" một tiếng.
"À đúng rồi! Nó là đực hay cái vậy?"
Tai anh ta đỏ bừng, trả lời: "Nó là đực."
"Ò... đợi tôi có thời gian sẽ kiếm vợ cho nó."
Trình Dực Nam mím môi: "Không cần."
"Sao anh biết nó không cần."
Anh ta chỉ vào con rắn nhỏ, "Tự cậu xem."
Con rắn đen nhỏ điên cuồng lắc đầu, ra hiệu nó không cần vợ.
"Thôi được."
Tôi cảm thấy hơi tiếc, nên thi triển bí kíp vuốt ve thú cưng độc quyền.
Nó được vuốt ve đến mức tâm trạng siêu tốt, đầu ngẩng cao, cái lưỡi nhỏ thè ra kêu "xì xì" liên tục.
Trình Dực Nam ở bên cạnh hô hấp rối loạn, mặt đỏ bừng.
Mắt cũng hơi ướt, cơ thể khẽ run rẩy, như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.
"Anh sao vậy? Trông có vẻ không khỏe, có phải bị sốt không?"
Trong mắt anh ta vẫn còn sự mơ màng chưa tan, cắn răng đáp: "Không... không phải... cậu chơi tiếp đi, tôi về phòng nghỉ ngơi một lát."
Nói rồi, anh ta hơi loạng choạng đi về phòng ngủ, tiện tay đóng cửa lại.
"Mày nói xem chủ nhân mày có phải bị bệnh rồi không?"
Con rắn đen nhỏ lắc đầu chậm rãi, cọ cọ lòng bàn tay tôi.
Dưới sự vuốt ve thoải mái của tôi, nó ngủ thiếp đi luôn.
Tôi rón rén đẩy cửa phòng ngủ, nhìn Trình Dực Nam đang nằm úp mặt ngủ.
Tôi nhẹ nhàng sờ trán anh ta, đầy mồ hôi, nhưng không nóng.
Chắc là đã hạ sốt rồi.
