XUYÊN SÁCH THÀNH DÂN CÔNG SỞ, BETA DÍNH PHẢI SẾP ALPHA LÀ RẮN THÀNH TINH

Chương 21

Chiều thứ Năm trên đường về nhà, tôi nhìn thấy một nhóm người đang khuân vác đồ đạc lớn nhỏ lên lầu.

Chắc là có người chuyển nhà.

Tuy tôi tò mò, nhưng không liên quan đến mình, nên đi lên lầu.

Cuối cùng phát hiện ra người chuyển nhà lại chính là hàng xóm đối diện.

Thứ Sáu, Trình Dực Nam quay lại làm việc.

Khi tan làm, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt nóng rực.

"Tổng giám đốc, không có việc gì... tôi xin phép tan làm."

Trình Dực Nam gọi tôi lại, "Chúng ta cùng đường, đi cùng nhau nhé."

"Cùng đường?" Tôi hơi nghi hoặc.

Tuy không biết nhà anh ta ở đâu, nhưng làm việc lâu như vậy rồi, không lẽ đến hôm nay mới cùng đường?

Chưa kịp để tôi phản bác, anh ta nắm tay tôi: "Đi thôi."

Tôi ngơ ngác đi theo sau anh ta, chợt nhớ đến người hàng xóm mới chuyển đến đối diện ngày hôm qua.

"Không lẽ anh là người thuê mới ở đối diện?"

Trình Dực Nam mặt không đổi sắc gật đầu, bổ sung một câu: "Rất gần cậu."

Khoảng hai mươi phút sau.

Tôi dùng chìa khóa mở cửa, nhìn Trình Dực Nam vẫn còn đứng ngây ra, hỏi: "Anh không về nhà à?"

"Tôi... chưa lấy chìa khóa."

"Anh đi hỏi chủ nhà cũ xem."

Trình Dực Nam gọi điện thoại xong, tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi.

Ánh mắt đáng thương này là sao đây?

Xin được tá túc sao?

Tôi dịch sang một bên, nhường một khoảng trống.

"Vào đây đợi đi."

Mắt anh ta sáng lên, sợ tôi đổi ý nên vội vàng bước vào nhà.

"Anh ngồi đi, tôi đi rót nước cho anh."

Anh ta gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, nhìn mọi thứ trong nhà.

Tôi rót nước xong quay lại thì thấy anh ta nhắm mắt ngủ gật: "Sao vậy? Mệt lắm à? Uống chút nước đi?"

Trình Dực Nam tỉnh lại, nhận lấy cốc nước rồi lắc đầu: "Không, chỉ là thấy nơi này rất quen thuộc, hình như đã đến rồi."

"Chẳng lẽ anh có ký ức về kỳ phát tình?"

"Ý cậu là, lúc tôi trong kỳ phát tình đã đến đây?"

Tôi lúc này mới nhận ra mình đã lỡ lời, chỉ đành cứng miệng:

"Ừm... chỉ ở lại một lúc, sau đó anh tự mình về."

Hai người im lặng ngồi đó, Trình Dực Nam cầm chiếc cốc đã uống cạn, cũng không bảo tôi rót thêm.

Cho đến khi người đưa chìa khóa đến.

"Tôi đi đây."

Anh ta đặt cốc nước xuống đứng dậy, nhìn tôi với ánh mắt có chút lưu luyến.

Đóng cửa lại, nhóm chat lớp đại học gửi đến tin nhắn.

[Tốt nghiệp được một năm rồi, mọi người có muốn ra ngoài tụ tập không? @tất cả thành viên.]

[Được đó, được đó, Chủ nhật tuần sau thì sao?]

[Tôi thấy được đấy!]

Nhìn tin nhắn, tôi có chút mơ hồ.

Theo ký ức của nguyên chủ, thời đại học khá là vui vẻ.

Thấy nhóm bắt đầu thống kê số lượng người tham gia, tôi cũng đăng ký.

 

back top