Giang Niệm kinh hãi nhắm chặt mắt lại...
Ngày 25 tháng 12, Lễ Giáng Sinh, Giang Niệm thức dậy vào sáng sớm và nhận ra bên ngoài trời đang đổ tuyết.
Mở cửa sổ, khắp nơi đều là màu trắng tinh khôi lấp lánh. Nhìn ra xa, cậu thấy mấy đứa trẻ đang đắp người tuyết và chơi ném tuyết.
Khoảng cách quá xa nên cậu không nghe thấy tiếng chúng, nhưng từ những quả cầu tuyết bay múa và động tác vẫy vùng của bọn trẻ, Giang Niệm có thể cảm nhận được niềm vui sướng của chúng.
Cậu có chút hâm mộ thu ánh mắt lại, cúi đầu nhìn điện thoại. Vô tình chạm vào lịch ngày, cậu thấy dòng chữ ghi: Hôm nay nên: Kết hôn, Đi ra ngoài, Nhậm chức, Cầu phúc, Sửa chữa và Chế tạo, Thù thần, Cầu tài; Kỵ: Vô.
Ánh mắt Giang Niệm dừng lại ở mục [Đi ra ngoài] một lúc lâu, tâm trí bắt đầu rục rịch.
________________________________________
Giang Niệm không phải người của thế giới này. Hay nói chính xác hơn, cậu là người thai xuyên (xuyên khi đầu thai) mang theo ký ức kiếp trước.
Đây là một thế giới trong sách. Thật trùng hợp, tên cậu ở thế giới này cũng là Giang Niệm, và diện mạo cũng giống hệt kiếp trước.
Giang Niệm không có ký ức ngay từ đầu. Hắn không biết gì trong suốt thời kỳ sơ sinh, cho đến khi tròn ba tuổi, chuẩn bị vào nhà trẻ, ký ức kiếp trước bỗng nhiên ồ ạt ùa về, nhấn chìm cậu ngay lập tức.
Kiếp trước, Giang Niệm là một sinh viên đại học. Cậu đã cứu được một đứa trẻ bị đuối nước ở bờ biển, nhưng bản thân lại không may mắn sống sót.
Dù có tiếc nuối về cái c.h.ế.t bất ngờ của mình, Giang Niệm lại không quá đau buồn. Sinh tử có mệnh, cậu đã chuẩn bị tâm lý khi xuống nước.
Cậu thậm chí còn thấy may mắn vì cha mẹ mất sớm, bản thân lớn lên trong cô nhi viện, đột ngột ra đi cũng sẽ không có ai vì cậu mà quá đau khổ.
Giang Niệm đôi khi cảm thấy, việc cậu được đầu thai vào thế giới này có thể là sự đền bù của ông trời cho hành động cứu người của cậu.
Thân phận của cậu ở đây không phải vai chính hay vai phản diện, mà là Trúc Mã của vai chính thụ.
Vai diễn của cậu không nhiều, chỉ cần ở bên trúc mã lúc đối phương còn mơ hồ về tình cảm, sau đó trong những cuộc trò chuyện vô tình giúp vai chính thụ nhận rõ lòng mình là xong.
Dù không có ai dặn dò hay có hệ thống nào ràng buộc, nhưng Giang Niệm cảm thấy theo lẽ tự nhiên, chỉ cần cậu thuận lợi hoàn thành xong cốt truyện, chờ hai vị vai chính sống hạnh phúc bên nhau, cậu cũng sẽ được chào đón bằng một cuộc sống tốt đẹp, thoải mái an nhàn sống hết quãng đời còn lại ở thế giới này.
________________________________________
Mọi thứ Giang Niệm có được ở thế giới này đều là cực kỳ tốt.
Nếu nói có điểm nào không ổn duy nhất, có lẽ là nhân vật mà cậu xuyên vào trời sinh thể nhược, bệnh tật, thuốc chất chồng không bao giờ hết.
Dù không có vai diễn quan trọng, thân phận của Giang Niệm lại vô cùng tôn quý, hoàn toàn xứng đáng với danh xưng "ngậm thìa vàng" mà sinh ra.
Cậu có một người anh trai lớn hơn năm tuổi, cha mẹ yêu thương hết mực. Cậu không cần phải lo lắng về tiền bạc như đời trước, và còn cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Không có cuộc đời nào là hoàn hảo. Kiếp trước cậu khỏe mạnh nhưng cô độc và nghèo khó. Đời này, có người nhà yêu thương, không phải lo nghĩ tiền bạc, việc cơ thể ốm yếu một chút cũng có thể chấp nhận được.
Giang Niệm đã sống ở thế giới này được 22 năm.
Kể từ khi thức tỉnh ký ức, biết mình là nhân vật trong sách, cậu luôn muốn tìm hiểu rõ căn bệnh của mình là gì. Nhưng có lẽ tác giả có trình độ y học không đủ, không hề miêu tả chi tiết.
Từ nhỏ đến lớn, cậu không biết đã nhập viện bao nhiêu lần, trải qua nhiều nguy hiểm nhưng lần nào cũng "chuyển nguy thành an."
Giang Niệm phỏng đoán, cậu chỉ là thể chất yếu hơn người khác thôi, sẽ không thực sự c.h.ế.t vì bệnh. Nếu đã không cần lo lắng về tính mạng, cậu cũng không còn gì phải sợ hãi.
________________________________________
Giang Niệm rất thong dong chấp nhận sự thật ốm yếu của mình. Tuy nhiên, kiếp trước cậu là người không chịu ngồi yên và biết rõ thế giới bên ngoài tuyệt vời thế nào.
Đầu thai đến đây, trừ khi sức khỏe quá kém không thể cử động, nếu không chỉ cần tình trạng tốt hơn một chút là cậu sẽ tìm cách ra ngoài.
Gia đình cậu không đồng ý cho cậu ra ngoài. Khi còn nhỏ, cậu không làm được gì nên chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh.
Nhưng đến mười mấy tuổi, gia đình không còn giữ chân được cậu nữa.
Cậu sẽ lén lút tránh mọi người, chuồn ra ngoài, sau đó nhanh chóng về nhà trước khi họ phát hiện.
Nhà Giang gia nằm sát bên nhà trúc mã của cậu — nhà Thẩm Dung (vai chính thụ).
Giang, Thẩm hai nhà là thế giao, sống gần nhau, con cái lại xấp xỉ tuổi, tự nhiên mà thân thiết.
Thẩm Dung từ nhỏ tính tình rất tốt, nói chuyện nhẹ nhàng, ôn hòa với mọi người. Cậu ấy lớn hơn Giang Niệm hai tuổi, coi Giang Niệm như em trai mà chăm sóc.
Lần đầu Giang Niệm trèo tường lẻn ra ngoài tìm cậu ấy, Thẩm Dung đã rất hoảng sợ, lo lắng cho sức khỏe của Giang Niệm và muốn đưa cậu về. Giang Niệm liên tục bày tỏ tình trạng mình rất ổn, chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí, vì cứ ở lì trong nhà cậu sẽ phát bệnh vì buồn.
Lớn lên cùng nhau, Thẩm Dung rất hiểu tính nết của Giang Niệm, biết cậu là người có chủ kiến, sẽ không thực sự lấy sức khỏe ra đùa giỡn. Cậu ấy cũng biết cha mẹ Giang Niệm vì quá yêu thương con nên mới không cho cậu ra ngoài vì sợ xảy ra chuyện.
Suy nghĩ một lát, Thẩm Dung đồng ý cho Giang Niệm ở lại, không đưa cậu về. Theo Thẩm Dung, hiện tại trong nhà không giữ được Giang Niệm, việc cậu lẻn ra ngoài ở bên cạnh mình vẫn tốt hơn là một mình cậu đi lung tung mà không nói với ai.
Có lần đầu thì có lần thứ hai. Cứ cách một thời gian, Giang Niệm lại lén đi tìm Thẩm Dung. Hai người không đi xa, chỉ dạo chơi quanh quẩn gần nhà, hít thở một chút không khí bên ngoài.
Sau này, khi Thẩm Dung đủ 18 tuổi và có bằng lái, Giang Niệm sẽ chọn ngày nắng đẹp trèo tường ra ngoài, nhờ Thẩm Dung lái xe chở cậu đi dạo.
Mỗi lần ra ngoài, Giang Niệm đều vô cùng vui vẻ. Nhưng từ khi Thẩm Dung vào công ty làm việc, cơ hội gặp gỡ của hai người cũng ít đi rất nhiều.
________________________________________
Kiếp trước Giang Niệm gian khổ, việc học là con đường duy nhất để thoát thân. Vì vậy, ở thế giới này, dù có thân phận tốt như vậy, cậu vẫn kiên trì hoàn thành việc học ở nhà.
Đối với việc kiếp trước cứu người mà chết, kiếp này lại bệnh tật ốm yếu, Giang Niệm nhìn nhận rất thông thoáng.
Cha mẹ và anh trai yêu thương cậu, mọi việc đều lo lắng chu toàn.
Cậu biết cuộc đời này mình không cần lo lắng chuyện tiền bạc. Yêu cầu duy nhất của gia đình là mong cậu có thể sống vui vẻ, khoái hoạt, vô ưu vô lo.
Giang Niệm cảm thấy nguyện vọng này của người nhà, cậu hoàn toàn có thể thực hiện được.
Mùa thu năm nay, Giang Niệm bị một trận sốt cao, phải nằm viện rất lâu mới được xuất viện. Hiện tại cậu đã về nhà được hai tháng.
Tính ra, Giang Niệm đã gần nửa năm không ra ngoài vận động. Trước đó bệnh tình nguy hiểm, cậu luôn hôn mê.
Giờ đây, sau hai tháng dưỡng bệnh, cộng thêm việc Thẩm Dung tối qua đã về, nói muốn nghỉ ngơi vài ngày, lại đúng dịp sáng sớm người nhà cậu đã đi làm hết— thiên thời, địa lợi, nhân hòa — Giang Niệm tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ra ngoài đã lâu này.
Cậu muốn ra ngoài đi dạo trên bãi tuyết, dù chỉ mười lăm hay ba mươi phút thôi cũng được.
Cậu muốn cùng Thẩm Dung chơi ném tuyết.
Vì ốm yếu từ nhỏ, người nhà luôn nâng niu cậu như búp bê sứ, không nỡ để cậu chịu chút tổn thương nào, nên các hoạt động như ném tuyết tự nhiên là vô duyên với cậu.
Giang Niệm nhắn tin cho Thẩm Dung, hẹn cậu ấy cùng ra ngoài đi dạo.
Sau đó, cậu vào phòng thay đồ, nhanh chóng mặc áo lông vũ, đội mũ, quàng khăn, đeo khẩu trang và găng tay, trang bị kín mít từ đầu đến chân.
Cha mẹ và anh trai không có nhà, trong nhà chỉ còn quản gia và mấy dì giúp việc. Họ đều là những người lớn tuổi đã chăm sóc Giang Niệm từ nhỏ, biết cậu sức khỏe không tốt, nên trừ bữa cơm, những thời gian còn lại Giang Niệm không gọi, họ sẽ không lên lầu hai làm phiền cậu.
Giang Niệm đeo găng tay xong, cầm điện thoại lên xem thì Thẩm Dung vẫn chưa trả lời. Nhiệt độ trong nhà được điều chỉnh tốt, mặc áo đơn cũng không thấy lạnh. Hiện tại bọc kín mít, cậu nhanh chóng cảm thấy nóng bức.
Giang Niệm không chờ được tin nhắn của Thẩm Dung, cậu tìm dụng cụ và theo cửa sổ xuống sân vườn.
Trước đây cậu từng dùng khăn trải giường để leo từ cửa sổ lầu hai xuống trèo tường đi tìm Thẩm Dung.
Thẩm Dung biết cậu có chủ ý, khuyên không được, nên đã mua dây thừng cho cậu để an toàn hơn.
Giang Niệm rất trân trọng sợi dây thừng này, không cần đến thì cất giấu cẩn thận nên lâu như vậy vẫn chưa bị phát hiện. Trong lòng cậu có chút tự đắc.
Giang Niệm đã sớm thăm dò các góc c.h.ế.t của camera giám sát trong vườn. Cậu tránh đi camera, đi đến vị trí cố định thường dùng để "vượt ngục", mất một lúc mới leo lên được đỉnh tường.
Đứng trên cao, mùi hương mát lạnh của gió tuyết càng trở nên rõ ràng.
Thật sự là đã quá lâu không ra ngoài, tự do chỉ còn cách một bước chân. Nhìn tuyết lớn bay lượn trên trời, đôi mắt Giang Niệm sáng rực. Vì quá đỗi vui mừng, cậu không cẩn thận giẫm phải chỗ trơn trượt và... ngã thẳng xuống.
Giang Niệm kinh hãi nhắm chặt mắt lại, nhưng cơn đau dự đoán lại không hề ập đến. Cậu cảm thấy mình rơi vào một vòng tay ấm áp.
