XUYÊN THÀNH NAM PHỤ BỆNH TẬT, KHÔNG NGỜ BỊ VAI CHÍNH CÔNG THEO ĐUỔI

Chương 9: “HÔM NAY THẬT VUI VẺ, CẢM ƠN ANH, LỤC TIÊN SINH.”

Lúc Thẩm Dung đẩy cửa bước vào, cậu ấy thấy Giang Niệm và Lục Chiêu đang chơi cờ caro.

Vừa lúc Giang Niệm thắng, cậu giơ tay lấy một quả cherry từ đĩa trái cây trước mặt Lục Chiêu, thần sắc đắc ý.

Thẩm Dung tiến lên, có chút bất lực ấn nhẹ lên vai Giang Niệm, rồi ánh mắt mang theo sự biết ơn, xin lỗi nhìn Lục Chiêu.

Cậu ấy nằm mơ cũng không ngờ, có một ngày Lục Chiêu – người hô mưa gọi gió trên thương trường – lại có thể ngồi chơi cờ caro.

Cả thành phố Tân Hải, e rằng chỉ có Giang Niệm mới làm được điều này.

Thẩm Dung nói: "Phiền cậu rồi."

Lục Chiêu đặt quân cờ trắng trong tay xuống, nói: "Chuyện nhỏ thôi, không cần bận tâm."

Thấy Lục Chiêu đứng dậy, Giang Niệm có chút chưa đã thèm.

Trước đây cậu toàn chơi cờ caro trên mạng, đây là lần đầu tiên chơi cùng người thật. Đang lúc hứng thú cao độ, đột nhiên bị gián đoạn, cậu có chút tiếc nuối.

Tuy nhiên, việc cậu chơi cờ với Lục Chiêu cũng chỉ là để g.i.ế.c thời gian.

Giờ Thẩm Dung đã quay lại, chơi tiếp cũng không còn thích hợp. Cậu ném quân cờ vào hộp.

Thẩm Dung về hơi muộn một chút. Cậu ấy có chút tiếc, nếu có thời gian, còn có thể so tài cùng Lục Chiêu một ván nữa. Đành hẹn lần sau vậy.

Giang Niệm thay lại quần áo của mình, cùng Thẩm Dung trở về.

Lục Chiêu cho người gói một phần bánh kem hạt dẻ. Thẩm Dung rất tự nhiên nhận lấy, hiển nhiên vẫn sẽ như lần trước, tìm cớ đưa cho Giang Niệm.

Lục Chiêu đưa hai người ra ngoài. Giang Niệm ngồi ở ghế sau vẫy tay với Lục Chiêu: "Hôm nay thật vui vẻ, cảm ơn anh, Lục tiên sinh."

Ánh tà dương vàng rực rỡ dừng lại trên người Lục Chiêu, làm tôn lên vẻ tuấn mỹ của anh. Anh mỉm cười, đáp lại: "Vui là tốt rồi."

Anh quay sang Thẩm Dung nói: "Trên đường lái xe chậm một chút, chú ý an toàn."

Xe Thẩm Dung nhanh chóng rời đi. Ánh mắt Lục Chiêu dõi theo hướng chiếc xe khuất dần, rất lâu sau mới thu lại.

Việc gặp Giang Niệm ở Trường Bắn hôm nay là một niềm vui bất ngờ. Đáng tiếc, thời gian ở chung quá ngắn ngủi.

Hiện tại anh không có thân phận, không có lập trường, không thể danh chính ngôn thuận giữ người lại, cũng không thể đưa đón Giang Niệm.

Nhưng, không vội.

Lục Chiêu xoay người đi vào trong quán. Anh tin tưởng, trong tương lai không xa, người bạn đồng hành bên cạnh Giang Niệm sẽ là anh.

Ngay cả Thẩm Dung, người bạn thân từ nhỏ và anh trai của Giang Niệm, cũng sẽ phải nhường vị trí.

________________________________________

Sau chuyến đi Trường Bắn này, Thẩm Dung trở nên vô cùng bận rộn với công việc. Thẩm Dung không quay lại, Giang Niệm ra ngoài cũng không có chỗ để đi, chỉ đành cả ngày ở lì trong nhà.

Người ta thường nói "từ giàu về nghèo khó", số lần Giang Niệm ra ngoài trong thời gian gần đây không nhiều, nhưng so với trước kia cũng coi là "thường xuyên".

Đột nhiên không ra ngoài được nữa, cậu nhất thời có chút chịu không nổi. Cậu cảm thấy mình sắp mọc rêu đến nơi rồi.

Cha mẹ và anh trai quá bận rộn công việc. Cậu thực sự quá chán, bắt đầu chơi game.

Cậu quá say mê chơi đến nửa đêm, bị anh trai về nhà nghỉ ngơi phát hiện, tịch thu máy tính bảng và máy tính.

Không có "bạn chơi" giải sầu, Giang Niệm cuối cùng không nhịn được liên hệ Thẩm Dung, hỏi cậu ấy khi nào mới về.

Không ra ngoài đi dạo thì ở lại trò chuyện với cậu ấy cũng được.

Nhìn chuỗi tin nhắn trên giao diện, Thẩm Dung dường như thấy Giang Niệm đang ủ rũ héo hon ở đầu dây bên kia.

Cậu ấy nén cười, trả lời: "Tháng sau là sinh nhật 80 tuổi của ông nội, lúc đó em qua chơi nhé."

Mắt Giang Niệm lập tức sáng lên. Sao cậu lại quên mất chuyện này chứ.

Hai nhà Giang, Thẩm thân thiết, ông nội Thẩm coi như nhìn Giang Niệm lớn lên.

Bữa tiệc mừng thọ này, cha mẹ nhất định sẽ dẫn cậu đi. Cuối cùng cậu cũng có thể quang minh chính đại ra ngoài chơi!

________________________________________

Trong sự mong đợi của Giang Niệm, sinh nhật ông nội Thẩm cuối cùng đã đến.

Tại biệt thự Giang gia, Giang Niệm thay quần áo xong đi xuống lầu.

Bộ vest màu xám nhạt cắt may ôm lấy thân hình thon dài của cậu. Tóc cậu đen nhánh mềm mại, không chải ngược ra sau như Giang Hạo mà buông xõa tự nhiên.

Ánh đèn sáng rực chiếu lên người cậu. Cậu từng bước đi xuống, giống như một tiểu vương tử bước ra từ truyện tranh.

Mẹ Giang Niệm, Lam Hân, giúp cậu thắt nơ, cài kim cài áo và khuy măng sét, kéo tay cậu ngắm nghía rồi khen: "Bảo bối nhà ta thật sự rất đẹp trai."

Giang Niệm nhìn Giang Hạo đang ngồi trên sô pha, nói: "Anh trai như thế kia mới gọi là đẹp trai."

Tóc Giang Hạo vuốt ngược ra sau, để lộ vầng trán trơn bóng.

Anh mặc bộ Âu phục màu xanh biển cắt may vừa vặn, mày râu sắc nét, đúng chuẩn hình tượng một tổng tài bá đạo.

Giang Niệm ngưỡng mộ thể trạng cường tráng của anh trai, ngưỡng mộ khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh.

Không như cậu, tay chân mảnh khảnh, luôn phải ở trong nhà, làn da quá mức trắng nõn, thật sự không có vẻ nam tính.

Cả hai cậu con trai đều là bảo bối, đều là niềm tự hào của Lam Hân. Bà nói: "Ai bảo da trắng là không nam tính chứ. Con và anh trai có vẻ đẹp trai không giống nhau."

Đón ánh mắt hiền từ của mẹ, Giang Niệm cười gật đầu, kéo tay Lam Hân nói: "Con chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi."

Cậu đã nóng lòng muốn đi rồi.

________________________________________

7 giờ rưỡi tối, đèn đuốc trong phòng yến hội rực rỡ, tiệc tùng linh đình, một khung cảnh náo nhiệt.

Ông nội Thẩm đã lâu không gặp Giang Niệm, thấy cậu liền gọi cậu tiến lên, muốn nhìn cậu cho kỹ. Giang Niệm nói những lời chúc tốt lành đã chuẩn bị sẵn, khiến ông cụ cười toe toét.

Sau khi chào hỏi từng người lớn trong gia đình Thẩm gia, Thẩm Dung đưa Giang Niệm đến một vị trí yên tĩnh để nghỉ ngơi. Hôm nay cậu ấy thật sự rất bận, e rằng không thể lúc nào cũng để mắt đến Giang Niệm, liền dặn dò: "Mệt thì cứ đi phòng nghỉ, đừng cố gắng chịu đựng."

Bên kia đã có người tìm Thẩm Dung. Giang Niệm liền nói: "Tôi biết rồi, anh đi làm việc đi, tôi không sao đâu."

Bữa tiệc mừng thọ này, những nhân vật nổi tiếng ở thành phố Tân Hải đều hội tụ, thời gian lại vừa vặn vào dịp cuối năm, nên vô cùng náo nhiệt.

Lam Hân ở bên cạnh Giang Niệm. Giang Niệm nói: "Mẹ, mẹ đừng ngồi đây với con nữa, đi chơi đi."

Hiếm có dịp náo nhiệt như vậy, cậu thấy mấy người bạn thân của mẹ đều ở đây, lúc nãy chào hỏi, rõ ràng họ muốn kéo mẹ nói chuyện phiếm.

Lam Hân nói: "Không sao, mẹ ở đây với con."

"Con đâu phải trẻ con." Giang Niệm cười nói, "Hơn nữa đây là địa bàn Thẩm gia mà mẹ, giống như nhà mình thôi, mẹ không cần lo lắng."

Giang Niệm khuyên vài lần, Lam Hân mới đứng dậy, trước khi đi còn nói: "Mệt thì gọi điện thoại cho mẹ nhé."

Giang Niệm nói được.

Mẹ vừa đi, xung quanh Giang Niệm trở nên yên tĩnh hơn. Cách đó không xa có vài người bạn cùng lứa đang nhìn cậu.

Những người đó hiển nhiên đoán được thân phận Giang Niệm, biết cậu là tiểu thiếu gia ốm yếu của Giang gia được nâng niu trong lòng bàn tay từ nhỏ.

Họ có lẽ lo lắng sau khi tiếp xúc, lỡ Giang Niệm xảy ra chuyện gì thì họ không gánh nổi trách nhiệm, trong lòng còn e ngại nên không dám tiến tới.

Họ không đến, Giang Niệm lại thấy thoải mái yên tĩnh. Cậu ngồi một lát thấy hơi buồn chán. Trên bàn buffet bên cạnh có đủ loại mỹ vị, cậu lấy một ít rồi ngồi xuống từ từ thưởng thức.

Giang Niệm bắt đầu quan sát khách khứa trong phòng tiệc. Cậu cảm thấy rất thú vị, và rất nhanh, cậu nhìn thấy Lục Chiêu.

Bộ vest đen cắt may vừa vặn ôm lấy thân hình thon dài, rắn chắc của Lục Chiêu. Áo sơ mi bên trong trắng tinh, quần tây thẳng nếp. Chiếc kim cài áo trên ve áo vest tỏa ra ánh sáng chói mắt dưới đèn.

Giang Niệm nhìn một lát, cảm thấy Lục Chiêu còn đẹp hơn cả anh trai cậu.

Giang Hạo thuộc kiểu khí chất ngoại phóng, không giận mà vẫn có uy, cảm giác áp bức cực mạnh, khiến người ta nhìn vào không dám dễ dàng tiếp cận.

Lục Chiêu thì khác. Lục Chiêu giống như một quý công tử ôn hòa như ngọc bước ra từ trong sách, đối nhân xử thế đều nhẹ nhàng lễ độ, sự tu dưỡng dường như đã thấm vào tận xương tủy.

Nhưng Giang Niệm, người biết toàn bộ cốt truyện, lại biết Lục Chiêu đứng ở vị trí như vậy, lại thân là vai chính, tuyệt đối không vô hại như vẻ ngoài.

Bên ngoài ôn tồn lễ độ, nhưng trong xương cốt lại mang theo chút điên cuồng, đầy sức hút.

Giang Niệm phát hiện Lục Chiêu thực sự rất được chào đón, chỉ trong vài phút đã có rất nhiều người đến chào hỏi.

Cậu nhấp một ngụm trà, ngước mắt lên lại vừa vặn chạm phải ánh mắt của Lục Chiêu.

Giang Niệm khựng lại. Cậu không biết khoảng cách xa như vậy, Lục Chiêu làm sao phát hiện ra cậu.

Cậu giơ tay chào hỏi, sau đó thấy Lục Chiêu nói gì đó với người đối diện, rồi nhấc chân bước về phía cậu.

Lục Chiêu đến gần, nói: "Trùng hợp quá nhỉ."

"Đúng là trùng hợp." Giang Niệm rất quý mến Lục Chiêu, bản thân cậu cũng là người phóng khoáng, lâu ngày không gặp cũng không cảm thấy ngượng ngùng.

Lục Chiêu càng thong dong ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Giang Niệm. Giang Niệm có chút ngạc nhiên nhìn sang, cứ tưởng anh ấy chỉ đến chào hỏi một cái, không ngờ lại ngang nhiên "lười biếng" ở đây.

Như thể đọc được biểu cảm của cậu, Lục Chiêu nói: "Hôm nay là sân nhà của Thẩm Dung, tôi chỉ đến để hóng chuyện, hít thở không khí vui vẻ thôi."

 

 

back top