Thẩm Tịch Thanh được mời đến biệt thự trang viên.
Giang Văn Nghiễn không còn vẻ kiêu ngạo như trước.
Mặc dù cực kỳ không cam lòng, nhưng vẫn lầm bầm chửi rủa dẫn anh ta lên lầu hai.
“Nói trước, lát nữa anh giải phóng Pheromone xong thì nhanh chóng rời đi, đừng tưởng vợ tôi cần anh thì anh có lý do đường hoàng vào nhà.”
Thẩm Tịch Thanh lười để ý đến anh ta.
Trực tiếp đẩy cửa vào.
Và rồi nhìn thấy tôi nằm trên giường, gầy đi một vòng.
“Anh chăm sóc Chiêu Chiêu kiểu gì thế?”
Cú đ.ấ.m giáng xuống mà không có cảnh báo.
Giang Văn Nghiễn không né tránh, không hề lên tiếng.
Lãnh trọn tất cả.
Tôi nhìn thấy xót, ném một con thú nhồi bông qua.
“Đủ rồi! Anh muốn con tôi vừa sinh ra đã không có cha sao?”
Thẩm Tịch Thanh thu tay lại, nhưng vẫn tức giận đến cực điểm.
“Anh có thể làm cha của đứa bé, xem nó như con ruột.”
Giang Văn Nghiễn xù lông: “Anh nằm mơ đi!”
“Hừ, đồ bỏ đi.”
Thẩm Tịch Thanh liếc anh ta một cái, đi thẳng về phía tôi.
Pheromone chanh tươi nồng đậm như cơn bão, ngay lập tức tràn ngập mọi ngóc ngách trong phòng ngủ.
Mười phút sau.
Cuối cùng tôi nhắm mắt lại, ngủ một giấc an lành nhất trong suốt thời gian qua.
Ở phòng khách tầng một.
Giang Văn Nghiễn bị mắng đến co rúm như chim cút.
“Omega trong thai kỳ có nhu cầu rất lớn về Pheromone an ủi của bạn lữ, anh không đáp ứng được yêu cầu, tại sao không sớm tìm tôi?”
“Nếu biết Chiêu Chiêu theo anh sẽ chịu khổ, ngày đó tôi đã không dễ dàng buông tay.”
Trời đất chứng giám.
Pheromone trong cơ thể Giang Văn Nghiễn đã vắt kiệt đến không còn một giọt.
Anh ta thậm chí còn lén lút tiêm hàng chục mũi kích thích tiết Pheromone mạnh.
Nếu không phải tôi phát hiện tuyến thể của anh ta đầy những vết kim chích xanh tím.
Anh ta có lẽ đã c.h.ế.t trên đường an ủi tôi.
Mời Thẩm Tịch Thanh đến là ý của tôi.
Có sự giúp đỡ của anh ta, Giang Văn Nghiễn cuối cùng cũng không cần phải lấy mạng để đổi lấy Pheromone nữa.
