“Bốp!”
Cực mạnh, cực vang.
Tát xong tôi hối hận ngay lập tức.
Giang Văn Nghiễn trông như một nhà tư bản nghìn tỷ.
Alpha lại sinh ra đã kiêu ngạo.
Bị một Omega nhỏ bé như tôi đánh.
Anh ta có thấy bị sỉ nhục không, có nổi giận mà g.i.ế.c tôi không?
Tôi sợ hãi nhắm mắt lại.
Quả nhiên, Giang Văn Nghiễn kéo tay tôi lên.
Tim tôi đập loạn xạ.
Ngay khi tôi nghĩ anh ta sẽ chặt đứt tay tôi và ném ra biển cho cá mập ăn.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác ẩm ướt, mềm mại.
“Huhu, hôn hôn.”
“Đã đỏ hết rồi.”
“Vợ có đau lắm không?”
Tôi mở mắt, kinh ngạc nhìn người đàn ông cao lớn, đẹp trai trước mặt.
Anh ta quỳ nửa người trên thảm.
Ôm tay tôi nhẹ nhàng thổi khí, thỉnh thoảng lại hôn một cái.
Mặt anh ta sưng đỏ lên nhanh chóng.
Trong mắt không hề có một chút giận dữ nào.
Ngược lại toàn là sự xót xa và thương yêu.
“Anh, anh không trách tôi sao?”
“Hả?”
Giang Văn Nghiễn ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngây thơ khó hiểu.
“Vợ vừa đi du lịch về, chắc chắn rất mệt.”
“Là anh quá ích kỷ, không để ý đến sức khỏe của em, chỉ nghĩ đến chuyện ân ái với em.”
“Vợ đánh anh là đúng, sao anh phải trách em?”
“Hơn nữa anh là một Alpha, người cao lớn, da dày thịt béo, anh còn lo tay vợ bị đau cơ.”
Cái suy nghĩ kỳ lạ và cao thượng đó khiến tôi ngớ người.
“Vợ ơi, lần sau về nhà nhớ gọi điện thoại trước cho anh, để anh đi đón em.”
“Cái loại taxi rẻ rách chưa đến mười triệu đó đi không an toàn.”
Giang Văn Nghiễn dường như thực sự không bận tâm việc tôi đánh anh ta.
Vùi đầu vào cổ tôi, vẻ mặt hưởng thụ hít lấy hít để.
“Vợ ơi, em thơm quá.”
Tôi bị “Giang nhị đệ” đang ngẩng cao đầu của anh ta chọc vào, không dám nhúc nhích.
Sau khi hít Pheromone đỉnh cao một hồi lâu, Giang Văn Nghiễn mới chịu trấn áp được hỏa khí.
Đứng dậy đi vào bếp bưng ra đồ ăn nóng hổi.
Tôm được bóc vỏ tận tay, cua được đút tận miệng.
Tôi vốn tham ăn biếng làm nên không thể từ chối.
Nhưng vì vẫn chưa quen với Giang Văn Nghiễn lắm, nên tôi chỉ giữ kẽ ăn ba chén.
