Nhận được câu trả lời vừa ý, Lục Chiêu cười vui vẻ, cúi sát lại, hôn lên má Tiểu Bạch đang ngây ngốc, rồi đi vào phòng sách.
Người không còn ở trước mắt, lý trí của tôi dần trở lại, sau đó muốn gào thét đến phát điên, nghĩ đến Lục Chiêu vẫn còn ở nhà, tôi chỉ có thể chạy ra khỏi nhà.
Trong ký túc xá, sau một hồi ba la ba la, tôi ừng ực uống hết một cốc nước, nhìn Đại ca và Tam ca, “Sao hai cậu không có phản ứng gì vậy, không sốc sao?”
Đại ca và Tam ca: “Hề hề.”
“Chúc mừng nha, người yêu nhau cuối cùng cũng về bên nhau.”
“Haiz~ bọn tớ sớm đã phát hiện ra rồi, có gì mà sốc chứ.”
Tôi: “Á?????”
Đại ca nghiêm túc hơn một chút, “Nói thật, bọn tớ sớm đã nhận ra tâm tư của tên Lục Chiêu đó rồi. Nhưng thấy hai cậu ở chung khá tốt, nên bọn tớ cũng không nói gì thêm.”
Tam ca gật đầu, “Đúng vậy, nhân phẩm của Lục Nhị bọn tớ tin tưởng được.”
Sau khi bị đả kích trong ký túc xá, tôi lại lơ ngơ quay về nhà.
Lục Chiêu đang đợi trên sofa, “Về rồi à, mèo của cậu đói rồi.”
Chưa kịp nói gì khác, tôi vội vàng đi cho mèo ăn.
Nhìn bé mèo chúi đầu ăn ngon lành, lòng tôi lập tức bình tĩnh lại. Cuộc sống này cũng chẳng có thay đổi gì lớn.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Khụ khụ!
Tôi nhích đến ngồi cạnh Lục Chiêu, còn cố ý giữ một khoảng cách. Tôi cứng họng, nên nói gì đây.
Tôi cố gắng nặn ra lời, “Cái đó, đã là bạn trai tớ rồi, tiền thuê nhà này tớ sẽ không lấy của cậu nữa.”
“Không hổ là cậu nha, Tiểu Bạch.” Lục Chiêu cười đến run cả người.
“Cười cái quỷ gì, tớ đối tốt với cậu như vậy, cậu không cảm động sao?” Tôi trừng mắt.
Lục Chiêu thu lại nụ cười, “Cảm động, tớ rất cảm động, Tiểu Bạch. Tớ biết cậu đã dùng sự dũng cảm lớn đến mức nào để đồng ý với tớ, nhưng cậu yên tâm, nhà tớ khá thoáng, sẽ không có ai đến làm phiền cậu đâu. Chúng ta vẫn sẽ như trước, cậu mỗi ngày đều sẽ vui vẻ.”
Tôi im lặng. Thiếu gia giàu có làm bạn và thiếu gia giàu có làm bạn trai là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Chuyện này có lẽ còn kịch tính hơn cả cuộc chiến thiếu gia thật giả, là điều tôi muốn tránh né nhất.
Nhưng lúc đó tôi quả thực không nghĩ nhiều, chỉ lo sốc và vui mừng, không ngờ Lục Chiêu lại cố ý nói với tôi những điều này.
Tôi nhe răng cười, “Ha ha, nếu bố mẹ cậu cho tớ năm triệu để rời xa cậu, tớ cũng rất sẵn lòng.”
Lục Chiêu “hung hăng” véo má Tiểu Bạch một cái, “Cậu thiển cận quá rồi, bám lấy tớ kiếm được còn nhiều hơn.”
Tôi nhào tới bám lấy Lục Chiêu, “Tớ bám rồi đây.”
Lục Chiêu một tay ôm người, một tay thao tác điện thoại, “Tốt lắm, cố gắng phát huy.”
Tôi mở điện thoại, nhận tiền, nhanh như cắt, “Tạm được, cậu cố gắng phát huy nha.”
Lục Chiêu: “Tuân lệnh, bạn trai.”
