XUYÊN THÀNH THIẾU GIA THẬT PHẢN DIỆN VẠN NGƯỜI GHÉT, TÔI LIỀN QUAY ĐẦU BỎ CHẠY

Chương 2

Tay phải tôi cầm gà rán, tay trái cầm trà sữa (ai hiểu được cảm giác này chứ, trước đây thèm lắm cũng chỉ dám gọi một món thôi!).

Tôi ung dung nằm ườn trên chiếc sofa lớn.

Vừa xem phim vừa tính toán.

10 vạn tệ một tháng, dù có tiêu 2 vạn thì vẫn tiết kiệm được 8 vạn, một năm là 96 vạn tệ.

Dù chỉ cho tôi 4 năm, tôi cũng có thể... tôi nhẩm tính.

384 vạn tệ!!!

Ha ha ha, một tháng tôi còn chẳng tiêu hết 2 vạn, tiền tiết kiệm dễ dàng vượt qua 4 triệu.

Tuy có lẽ vẫn chẳng bằng một chiếc đồng hồ của thiếu gia giả, nhưng tôi biết đủ rồi.

(À? Bạn nói phải có khí phách, không nhận cơm bố thí?

Gì cơ?

Đây chẳng phải là phí sinh hoạt bố mẹ cho tôi sao?

Đợi khi họ già, nếu cần, tôi sẽ mua bánh bao cho họ ăn mỗi ngày.

Thật tốt đẹp, thật hài hòa. Anh nuôi tôi lớn, tôi nuôi anh già.)

Về sau, tôi có thể sống bằng tiền lãi tiết kiệm.

Cái gì mà 007, 996, cả đời này sẽ không bao giờ có nữa.

Bàn tay dính đầy dầu mỡ của tôi vỗ mạnh vào trán, vui quá hóa ngu, suýt quên dưới lầu còn có một chiếc xe.

Đúng, loại xe “chỉ để đi chợ” mà giới nhà giàu không thèm nhìn tới, loại xe vài chục vạn tệ ấy.

Ha ha ha ha, khụ khụ, bình tĩnh, bình tĩnh, vui quá hóa buồn, vui quá hóa buồn.

Phui phui phui! Tôi nhổ bỏ hết những điều xui xẻo!

 

back top