XUYÊN THÀNH VƯƠNG GIA CỎ RÁC, TA CHỈ MUỐN NẰM IM LÀM CÁ MẶN

Chương 13

Đêm đen như mực, ta lợi dụng sự tiện lợi của việc phân phát quân nhu để lục soát khắp quân doanh Chu quốc.

Không có, vẫn không có.

Không ở đây, chẳng lẽ bị Yên quốc bắt rồi?

Không nên ở lại nơi này lâu. Cứ rời khỏi đây trước đã.

Lợi dụng bóng đêm và lúc lính tuần tra thay ca, ta di chuyển sát vào bóng tối của lều trại. Ngay khoảnh khắc mũi chân chạm đến ranh giới quân doanh, một trận huyên náo đột nhiên nổ ra từ sâu bên trong quân doanh.

"Ai đó—"

"Có kẻ trộm đột nhập soái trướng!"

"Bắt lấy tên trộm đó—"

Tiếng gầm thét rung trời, làm kinh động một mảng chim chóc trong rừng.

Ta tưởng mình bị phát hiện rồi. Nhưng không phải.

Một bóng đen như tên rời cung bay về phía ta, luồng gió mạnh mẽ sượt qua má khiến ta đau rát.

Trong chớp mắt, bốn mắt chạm nhau, đôi mắt kia sáng đến kinh người dưới ánh trăng.

Là A Viêm!

"Ngươi..."

Ta còn chưa kịp kinh ngạc, đã bị một cánh tay mạnh mẽ ôm ngang eo.

Khoảnh khắc hai chân rời khỏi mặt đất, cảm giác mất trọng lượng khiến ta theo bản năng túm chặt vạt áo đối phương, nhưng khi nhận ra đây là khinh công trong truyền thuyết, ta lại hưng phấn một cách không hợp thời.

"Hô ồ!"

Ta kích động muốn nói gì đó, ngẩng đầu lên, môi ta chạm vào cằm người kia.

Bàn tay siết chặt eo ta thắt lại ngay lập tức.

"Ở đằng kia! Đuổi theo!"

Thanh kiếm sắc bén xé gió bay đến—

"Đang!"

A Viêm nghiêng người đỡ, một chân giẫm hụt.

Trong nháy mắt, núi lở đá rơi.

Cảm giác rơi xuống vô tận, sau đó chìm vào bóng tối.

Khi ta mở mắt ra lần nữa, lại đang ở trong một cái động không đáy.

Một tiếng rên rỉ bị đè nén truyền đến từ bên dưới, ta mới giật mình nhận ra mình đang ngồi trên người A Viêm.

"Ngươi không sao chứ?" Vội vàng chống người dậy, lại sờ thấy một bàn tay dính đầy chất lỏng.

Ánh trăng lọt qua khe nứt, chiếu rọi vệt m.á.u uốn lượn nơi khóe môi hắn.

"..." Hắn mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại phun ra một ngụm m.á.u tươi!

"Ngươi thổ huyết rồi!"

Ta muốn lau vết m.á.u bên môi hắn. Đầu ngón tay chạm vào da thịt hắn.

"Sao lại nóng thế này?"

Hắn đột ngột quay mặt đi, đường nét cằm căng cứng.

"Có chướng khí. Ta trúng... Thất Nhật Cổ."

"Cái gì?"

Ta chưa từng nghe nói đến loại độc này, nhưng nhìn trạng thái của hắn thì biết tình hình không ổn.

Ta đứng dậy tìm nước, lại bị hắn đột ngột kéo trở lại trong lòng.

"Chủ nhân..."

Hơi thở nóng bỏng phả vào cổ ta, kích thích một trận run rẩy.

Người này trúng cổ độc, thay đổi hoàn toàn vẻ lạnh lùng ngày thường, trở nên vô cùng bám người.

"Đừng cọ nữa. Da sắp bị ngươi cọ rách rồi."

Động tác của A Viêm khựng lại, đột nhiên ngẩng đầu dán môi lên môi ta.

Ta nghiêng đầu né tránh, nhưng lại bị hắn đuổi theo hôn lên vành tai. "Giúp Ta..."

Ngay cả thánh nhân cũng sẽ bị hắn làm cho phát điên.

 

 

back top