XUYÊN THÀNH VƯƠNG GIA CỎ RÁC, TA CHỈ MUỐN NẰM IM LÀM CÁ MẶN

Chương 16

Bách Lý Hồng vốn không gọi là Bách Lý Hồng.

Tộc nhân Quy Khư không có họ. Mẫu thân gọi hắn là "A Tế", ý là tia sáng đầu tiên lúc rạng đông.

Nhưng đêm đó, không có rạng đông.

"A Tế, nhớ kỹ, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không được lên tiếng!" Lúc mẫu thân nhét hắn vào không gian chật hẹp này, ngón tay lạnh lẽo như không phải người sống.

Qua khe hở, A Tế nhìn thấy vô số bó đuốc lắc lư trong gió tuyết. Tướng lĩnh dẫn đầu đội mũ giáp mặt thú bằng đồng xanh, thanh đao dài trong tay nhỏ giọt m.á.u của ai đó.

"Quy Khư không có thứ các ngươi muốn." Mẫu thân đứng giữa tế đàn, áo bào trắng bị gió lạnh thổi phần phật.

"Tìm chết!"

Khi mũi đao xuyên qua n.g.ự.c mẫu thân, A Tế cảm thấy trái tim mình cũng bị đ.â.m xuyên.

Hắn thấy áo bào trắng của mẫu thân dần bị nhuộm đỏ, thấy bà từ từ quỳ xuống trên tế đàn, thấy thanh đao kia lại giơ lên.

Âm thanh đầu lăn xuống rất nhẹ, như một quả chín rụng xuống tuyết.

Mái tóc dài của mẫu thân vướng vào rãnh trên mép tế đàn, ngọn tóc vẫn còn khẽ run rẩy, như muốn níu kéo điều gì.

Máu tươi nhuộm lớp tuyết thành màu đỏ tươi thê lương.

Khi tiếng kêu thảm thiết của tộc nhân cuối cùng im bặt, A Tế đã không còn cảm giác với tứ chi của mình nữa.

"Lục soát kỹ! Quy Khư Kính phải tìm cho ra!"

Tiếng bước chân nặng nề lảng vảng quanh tế đàn. Đột nhiên, một xà ngang bị lửa thiêu đứt gãy, rơi xuống ngay trên chỗ hầm bí mật.

Đinh đồng rỉ sét từ kẽ ván gỗ đ.â.m xuyên ra, cứa qua má trái A Tế.

Cơn đau dữ dội khiến hắn gần như ngất đi. Đinh đồng xé rách từ xương lông mày kéo dài đến cằm, m.á.u phun ra xối xả, ngay lập tức thấm ướt vạt áo.

Hắn cắn chặt môi, vị rỉ sét tràn đầy khoang miệng, nhưng không dám phát ra dù chỉ một tiếng động nhỏ.

"Đại nhân, Quy Khư Kính vỡ rồi!"

"Đồ vô dụng!" Tướng lĩnh mặt thú đá văng tên lính báo cáo: "Mang tất cả những gì có thể mang đi, phần còn lại, thiêu sạch!"

Ngọn lửa cháy suốt một ngày một đêm, nhưng không thể thiêu c.h.ế.t hắn.

A Tế tìm thấy chiếc Quy Khư Kính trong truyền thuyết ở khe nứt của tế đàn.

Thiếu niên trong gương khiến hắn xa lạ.

Vết thương bên má trái lở loét chảy mủ, thịt da cuộn lại ẩn hiện xương gò má trắng bệch. Mắt đầy tơ máu, môi khô nứt tím tái, trông như một ác quỷ bò ra từ địa ngục.

"Hận không?"

A Tế đột ngột ngẩng đầu. Nhưng xung quanh chỉ có tiếng gió rít và tuyết bị m.á.u nhuộm đen.

"Mẫu thân?" Hắn khàn giọng gọi.

Mặt gương chợt gợn sóng, khuôn mặt mẫu thân hiện lên giữa những vết nứt. Môi bà không động, nhưng giọng nói lại rõ ràng truyền vào tai A Tế: "Con trai Ta, ngươi vốn nên là ánh sáng của rạng đông..."

"Họ đều c.h.ế.t rồi," Đầu ngón tay A Tế chạm vào mặt gương, mủ m.á.u để lại vết bẩn trên gương.

"Đưa tay vào đây." Mẫu thân nói, "Chấp nhận vận mệnh của ngươi."

A Tế do dự một thoáng, nhưng cơn đau dữ dội ở má trái nhắc nhở hắn về mọi thứ đã trải qua. Hắn từ từ đưa tay về phía mặt gương—

"A!"

Mặt gương đột nhiên trở nên như chất lỏng, một luồng khí lạnh thấu xương từ đầu ngón tay bò lên cánh tay.

Vật chất màu đen từ khe nứt rỉ ra, như vật sống quấn lấy cổ tay hắn.

Thứ đó trông như rỉ sét, nhưng lại có cảm giác như lụa, nơi nó đi qua da thịt truyền đến cơn đau như bị bỏng rát.

Sương mù đen đột ngột bùng lên, lao vào khuôn mặt be bét m.á.u thịt của A Tế.

Hắn thét lên đau đớn ngã xuống đất, cảm thấy có hàng ngàn cây kim nung đỏ đang khuấy đảo trong vết thương.

"Ghi nhớ nỗi đau này." Giọng mẫu thân ngày càng xa, "Hãy để nó trở thành sức mạnh của ngươi..."

Khi cơn đau đạt đến đỉnh điểm, A Tế ngất đi.

Nhiều năm sau, khi Đại tướng quân Chu quốc bị trói trên giá hình. Hắn nhìn người trẻ tuổi đeo mặt nạ sắt đen cầm kìm sắt nung đỏ bước đến, đột nhiên hiểu ra đêm đó ở thánh địa Quy Khư đã bỏ sót điều gì.

"Ngươi, ngươi là..."

"A Tế đã chết." Giọng nói lạnh lùng truyền ra từ dưới mặt nạ, "Đứng trước mặt ngươi là, Chu Đế Bách Lý Hồng."

 

 

back top