Vị quan nào dám gả công chúa nhà mình cho một tên đoạn tụ?
Mối hôn sự này xem như tan thành mây khói.
Ta tưởng mọi chuyện đã ổn, ai ngờ yến tiệc kết thúc, Hoàng đế lại giữ ta lại.
Giữ lại cũng không nói gì, chỉ nhìn ta từ xa.
Ta không đoán được tâm tư của Hoàng đế, dứt khoát buông xuôi.
Rượu thơm thật.
Nãy giờ không dám uống nhiều, yến tiệc tàn rồi, ta có thể thoải mái uống.
Chỉ là uống rượu thôi. Mạng nhỏ này của ta giữ được đến bây giờ, sẽ không vì chuyện nhỏ này mà "cách" một cái chứ?
Một ly.
Lại một ly.
Ngươi không để ý đến ta, ta cũng không để ý đến ngươi. Uống tiếp!
Uống cạn một bầu rượu, Hoàng đế mới mở miệng.
Giọng nói lại rơi xuống gần.
Chỉ nghe hắn hỏi: "Lời nói trong tiệc, là thật hay giả?"
Ta dựa vào tửu lượng tốt của mình, ực ực uống. Uống xong một bầu, mới giật mình thấy say.
Ta chống đầu, ngẩng lên nhìn hắn.
Mặt hơi ửng hồng, cổ thon dài mềm mại, ta lại không hề hay biết, thậm chí còn cả gan nhếch khóe môi, hỏi ngược lại Đế vương: "Hoàng huynh mong là thật, hay là giả?"
Hắn đã cởi long bào, chỉ mặc thường phục. Vải đen huyền chạm qua đầu ngón tay ta đang rũ xuống.
Hơi lạnh.
Ta cuộn ngón tay lại, cằm bị hắn bóp lấy.
Ta kêu đau. Người này lại làm ngơ, im lặng tiến gần, khí thế toàn thân kinh người.
Hắn hỏi: "Thật sự thích tên thị vệ kia?"
Tỉnh rượu quá nửa.
Không phải!
Hoàng đế nào lại kề sát huynh đệ mình như thế?
Ta đành phải giơ tay chống lại hắn, khẽ gọi một tiếng "Hoàng huynh".
"Hoàng huynh?" Mày hắn khẽ động, một vài cảm xúc nơi đáy mắt như sắp tuôn trào. Nửa ngày, hắn lại xoa cằm ta một cái, bóp chặt nâng lên: "Hoàng đệ so với trước đây, hình như có chút khác biệt."
"Hả?"
Xong rồi xong rồi xong rồi! Hắn nhìn ra rồi, vẫn là bị nhìn ra rồi. Ta sắp c.h.ế.t rồi sắp c.h.ế.t rồi sắp c.h.ế.t rồi!
"Hoàng huynh đang nói gì, thần đệ nghe không hiểu."
"Nghe không hiểu sao?"
"Không hiểu."
"Không sao."
Ta đang nghi hoặc, bàn tay người này thoáng cái đã đặt lên gáy ta.
Khẽ dùng sức, ta bị buộc phải ngẩng đầu. Đón lấy là một nụ hôn mang đầy tính xâm lược.
"Ưm? Ưm ưm—"
Ta kinh hãi nhảy dựng.
Vừa vùng vẫy hai cái, liền bị hắn khóa c.h.ặ.t t.a.y chân, làm sâu thêm nụ hôn này.
Sâu quá.
Sâu quá mức rồi.
Không được, hết không khí rồi, không thở được...
Ngay trước khoảnh khắc ta sắp ngất đi, người này buông ta ra.
Ánh mắt nóng bỏng như nghiền ép lên đôi môi ta, rồi hắn khàn giọng cười một tiếng: "Lần này hiểu chưa?"
Ta thở dốc. Trong đầu bị đơ vang lên tiếng điện tích "xẹt xẹt".
Hiểu rồi!
Đương nhiên hiểu rồi!
Ngươi đối với Hoàng đệ của mình có lòng bất chính đó, lão huynh!
Tim đập thình thịch thình thịch. Môi vẫn còn tê dại.
Ôi trời!
Những tai mắt lảng vảng trong phủ ta, không phải là Hoàng đế sợ ta g.i.ế.c huynh đoạt vị...
Mà hắn muốn tìm người trông chừng ta!
"Là ngươi cố chấp muốn hòa thân! Hoàng thất Ngu quốc không thể vô hậu, Cô không có hứng thú với nữ nhân, ngươi đã muốn cưới, một nữ nhân mà thôi, Cô có thể cho được! Nhưng tên thị vệ kia—" Mặt nạ ôn hòa của Hoàng đế vỡ tan, đáy mắt tối sầm giấu đi sự điên cuồng, bị ghen tị lấp đầy. "Các ngươi hòa hợp lắm nhỉ, còn cùng tắm bồn. Hắn chạm vào đâu của ngươi? Là nơi này, hay là nơi này?"
"Đừng..."
"Tên thị vệ kia được phép, Cô thì không?"
Trời ơi!
Hoàng đế là một kẻ điên cuồng!
"Hoàng huynh xin tự trọng!" Ta cố gắng đẩy hắn ra. Nhưng men rượu xông lên, ta không còn sức lực.
Bên môi ẩm ướt, không còn sự xâm lược nữa, nụ hôn lần này có thêm vài phần triền miên.
Tình sâu ý nặng.
Khó lòng bỏ qua.
Hắn vừa hôn vừa lầm bầm.
"Vô Dạng, Vô Dạng của Cô... là ngươi nói không thích nam nhân, nên Cô mới buông tay. Nhưng bây giờ, ngươi có thể thân mật với tên thị vệ kia, tại sao không thể thân mật với Cô? Cô mới là người yêu ngươi nhất."
Người này kỹ thuật hôn cao siêu, biến hóa muôn kiểu để hôn.
Cao thủ đè bẹp gà con, ta cái tên gà con này hoàn toàn không có sức chống trả.
Cơ thể vô cùng thành thật.
Cảm giác tê dại không ngừng bò lên sống lưng.
Ngón tay ta run rẩy, sự chống cự lại càng giống như sự đón nhận.
"Đừng hôn nữa..."
"Cô thật ngốc. Là Cô do dự không tiến lên, đắn đo quá nhiều. Cô lẽ ra nên hôn ngươi sớm hơn. Vô Dạng của Cô thích như thế này."
Hơi thở nóng hổi phả vào mặt, giọng hắn trầm thấp từ tính, còn nồng hơn cả rượu.
Rất lạ.
Rõ ràng là lần đầu gặp mặt, nhưng lại bất ngờ rung động.
"Nói, nói bừa!" Sao ta có thể thích bị một nam nhân hôn chứ?
"Thật sao?" Hắn lại hôn lên, đôi môi nóng bỏng rơi xuống bên cổ, rơi xuống xương quai xanh... khuấy động một hồ nước xuân.
Lòng ta rối bời.
Trong đầu bị men rượu và dục vọng hành hạ, bỗng lóe lên vài hình ảnh... hình như là ký ức của cơ thể này.
