Địch Triết vừa về đến phòng học đã bắt đầu hỏi thăm khắp nơi.
“Gần đây trường mình có học sinh chuyển trường sắp tới không? Có ai biết gì không?”
Dữu Chí Hành, cháu của cô chủ nhiệm lớp và đeo chiếc kính mắt to đùng, nói cho cậu ta: “Các lớp khác thì không rõ, nhưng lớp mình ngày mai có khả năng sẽ có một học sinh chuyển trường đấy.”
Địch Triết mừng rỡ quá đỗi: “Lớp mình á??”
Dữu Chí Hành đáp: “Ừ, dì tao hai hôm trước lúc ăn cơm vui lắm, bảo là có một học sinh thành tích rất tốt có thể sẽ về lớp mình. Hình như cậu ấy từng là Thủ khoa Trung khảo ở chỗ cũ, thành tích đặc biệt đỉnh.”
Địch Triết si mê, lẩm bẩm: “Cậu ấy nhìn đã thấy thông minh rồi... Không hổ là người mình vừa gặp đã yêu... Chúng ta thật là có duyên phận...”
Dữu Chí Hành xoa xoa cánh tay nổi da gà, hỏi người bạn bên cạnh: “Thằng này bị làm sao vậy?”
“Mày vừa học thể dục không để ý à?” Một đàn em thở dài, “Xem ra đời đại ca bọn mình kiếp này phải khổ vì tình rồi.”
Dữu Chí Hành nói: “À mà, người ta cũng chưa chắc đã chọn trường mình đâu. Người đó thành tích tốt như vậy, nhiều trường tranh giành lắm. Hôm nay chắc chỉ đến tham quan, sau đó mới quyết định thôi?”
“Cái gì?” Địch Triết hoảng loạn, cầu khấn thần phật: “Ông trời phù hộ cậu ấy nhất định phải chọn trường mình! Ở đây có tao mà!”
Chính vì có mày ở đây nên người ta mới bị dọa chạy chứ!
Các bạn học xung quanh đồng loạt chửi thầm trong đầu.
________________________________________
Lúc này.
Thẩm Yến Đông đã cùng Hiệu trưởng và giáo viên tham quan tòa nhà thí nghiệm của trường. Đến giờ ăn trưa, giáo viên đưa cậu đi trải nghiệm căn tin trường học.
Thẩm Yến Đông nhận được một chiếc thẻ cơm của trường, xếp hàng cùng đội ngũ học sinh.
Hàng rất dài.
Gần 3000 học sinh toàn trường đều chen chúc nhau trong một căn tin để ăn cơm, người đông nghịt.
Phía trước Thẩm Yến Đông có hai học sinh đi cùng nhau đang vừa nói chuyện phiếm vừa g.i.ế.c thời gian.
Họ nói ngay bên cạnh, khiến cậu không muốn nghe cũng nghe lọt hết. Dần dần, cậu hiểu ra họ đang cười nhạo một nam sinh.
“Nhá, đây là thư tình Địch Triết viết cho tao đấy.”
“Hahaha, chữ Địch Triết viết cũng ngay ngắn phết chứ, tao cứ tưởng nó nhìn ngu ngốc thế kia thì chữ cũng như chó bò.”
“‘Lần trước tôi thấy bạn dắt chó đi dạo, bạn đối xử với chú chó con vô cùng kiên nhẫn và dịu dàng, lập tức làm tôi cảm động’...”
Nhìn thái độ vui vẻ, chế giễu của họ, Thẩm Yến Đông không thể đồng tình.
Dù không thích thì cũng không nên cười nhạo lời bày tỏ của người khác như vậy chứ? Lại còn công khai đọc thư tình của người khác giữa chốn đông người, quá là vô phép tắc!
Hơn nữa...
Cái tên Địch Triết nghe hơi quen tai.
Hình như cùng tên với Alpha mà cậu vừa gặp? Địch cũng không phải là họ phổ biến.
________________________________________
Ăn trưa xong.
Thẩm Yến Đông quay lại khu dạy học, giáo viên dẫn cậu đi qua một con đường nhỏ.
Hai học sinh đang hóng mát dưới giàn hoa gần hồ nhân tạo.
“Này, giấy kẹp trong sách của mày rơi kìa, cái gì thế?”
“À, là bức thư tình tháng trước Địch Triết đưa ấy mà. Tao tiện tay nhét vào sách, quên mất.”
“Cái lần nó rủ mày tan học cùng về nhà ấy hả?”
“Đúng đúng đúng.”
“Mày đi à?”
“Ha ha, đương nhiên là không đi rồi.”
Lại là thư tình của Địch Triết?
Chẳng lẽ thực sự là tên Alpha tự xưng Địch Triết kia sao?
Lúc này, Thẩm Yến Đông đã bắt đầu nhận ra điều không ổn.
Nhưng cậu vẫn công bằng mà nghĩ: Những người này, coi tình cảm là cái gì vậy? Không thích thì thôi, hà tất phải cười nhạo tình cảm của người khác sau lưng?
________________________________________
Buổi tham quan trường học kết thúc.
Vẫn chưa đến giờ tan học.
Thẩm Yến Đông được Hiệu trưởng đưa ra cổng, một chiếc xe hơi màu đen mờ đã đợi sẵn ở đó.
Vừa ngồi vào xe, điện thoại reo lên.
Thẩm Yến Đông bắt máy, là mẹ cậu gọi đến, hỏi: “Hôm nay đi xem trường cảm giác thế nào? Trường đó không có vấn đề gì chứ?”
“Cũng ổn,” Thẩm Yến Đông không bày tỏ ý kiến.
Mẹ cậu mang giọng bất bình nói: “Bố con cũng thật là, điệu thấp thì điệu thấp, nhưng đâu phải không có lựa chọn khác, sao cứ nhất định bắt con phải đi học ở vùng ngoại ô này.”
Thẩm Yến Đông ngữ khí lạnh nhạt: “Đây là quê của bà ngoại, cũng là nơi sơn thủy hữu tình, địa linh nhân kiệt. Dù sao, con học ở đâu cũng vậy thôi.”
Đúng vậy, đều giống nhau.
Dù ở đâu, cậu cũng sẽ là người đứng đầu.
Cho dù cậu là một Beta.
Mẹ cậu lải nhải thêm vài câu, Thẩm Yến Đông kiên nhẫn nghe suốt chặng đường.
Thoáng chốc đã đến chỗ ở.
Cậu sống ở một khu nội thành cũ kỹ nhất của thành phố H. Nhà bà ngoại cậu ngày xưa là gia tộc giàu có ở địa phương, khi gia tộc cường thịnh thì sở hữu nửa thành phố. Khu vườn ngày trước bà ngoại trồng giờ đã trở thành điểm tham quan, muốn vào xem thì phải mua vé.
Trong số những căn nhà ba gạch hai ngói (nhà cổ) ở đây, có một căn luôn bị bỏ không, gần như hoang phế, nhưng Thẩm Yến Đông chưa từng ở nhà cổ kiểu Giang Nam như vậy, cậu thấy rất lạ lẫm. Cậu đơn giản sửa chữa lại một chút, tìm nhà thiết kế nổi tiếng, cố gắng giữ nguyên bản nhất có thể, tận dụng các đồ vật cũ, trang trí vừa cổ kính lại vừa tiện nghi thoải mái.
________________________________________
Ngày hôm sau.
Thẩm Yến Đông dậy sớm, thay đồng phục mới, đi xe buýt đến trường.
Giữa đường, có hai học sinh mặc đồng phục giống cậu bước lên xe. Họ vừa ăn bữa sáng vừa kể chuyện bát quái:
“Ê ê, có nghe nói Địch Triết lại yêu đương rồi không?”
“Hả? Đây là lần thứ mấy rồi?”
“Mày là người thứ mấy nhận được thư tình của nó?”
“Tao là người thứ $31$.”
“Cái cô mới nhất này hình như còn chưa nhận được thư tình đâu. Nghe nói là học sinh mới chuyển trường, nó chưa kịp gửi. Người này đã là người thứ $67$ rồi.”
Đến đây, Thẩm Yến Đông cuối cùng đã hiểu rõ.
Khó trách trùng hợp như vậy, cậu đi trên đường cứ động một chút là gặp một người nhận được thư tình của Địch Triết. Hóa ra Địch Triết đi rải thư tình khắp nơi!
Không phải mới học lớp Mười Một sao?
Cậu ta đã gửi đi $66$ bức thư tình rồi ư?
Thẩm Yến Đông khó có thể tin nổi.
Hôm qua cậu còn có chút đồng cảm với Địch Triết khi bị người khác cười nhạo, dù sao chính tai cậu nghe thấy thư tình của Địch Triết tuy viết đơn giản nhưng không thiếu tình cảm.
Chính vì cậu suýt chút nữa mắc mưu, nên lúc này Thẩm Yến Đông lại càng bực bội.
Quan điểm sau khi d.a.o động lại một lần nữa trở nên vững chắc: Quả nhiên, Địch Triết chính là một Alpha không biết giữ kẽ.
Thẩm Yến Đông vốn luôn không mấy ưa Alpha.
Cậu nghĩ, Alpha đều như vậy cả. Dấu hiệu khỏe mạnh của một Omega là kỳ động dục có quy luật, còn Alpha thì lúc nào cũng có thể động dục, đúng là ghê tởm hết sức.
Nhưng mà, học sinh chuyển trường mà bọn họ nói bị Địch Triết thích là ai nhỉ?
Ngoài mình ra còn có học sinh chuyển trường nào khác sao?
... Chẳng lẽ lại nói là mình ư?
Mí mắt Thẩm Yến Đông bỗng giật giật.
Dự cảm chẳng lành cứ như mây đen trước cơn mưa, ngày càng nặng nề.
________________________________________
Khi Thẩm Yến Đông đi đến cổng trường, liếc mắt một cái đã thấy Địch Triết cao lớn, trên người treo tấm băng rôn chào mừng nhập học, cười rạng rỡ chào “Chào bạn” với mỗi học sinh đi vào.
Vừa lúc Hiệu trưởng đến, Địch Triết cười tươi phục vụ: “Kính chào Hiệu trưởng ông nội đáng kính, buổi sáng tốt lành ạ.”
Hiệu trưởng đau cả đầu, vẻ mặt kinh hãi: “Địch Triết, cậu lại bày trò gì đấy?”
Địch Triết nhập vai quá đà, làm bộ tủi thân nói: “Ngài lại không tin cháu sao? Cháu muốn góp sức vì hình ảnh ưu tú của trường mình. Chẳng phải cháu dậy sớm đến đây l.à.m t.ì.n.h nguyện viên đón khách đây sao.”
Nhân lúc họ đang nói chuyện, Thẩm Yến Đông lặng lẽ đi qua sau lưng Hiệu trưởng, định vào trường.
“Tít tít—!”
Cổng điện tử phát ra âm thanh nhắc nhở từ chối.
Thẩm Yến Đông: “?”
Địch Triết quay đầu lại nhìn, mắt sáng rực.
Cậu ta phóng như bay tới, nhiệt tình một cách chân thật: “Bạn học, thiết bị trường mình kém lắm, chắc là vì cậu mới chuyển trường nên thông tin chưa kịp ghi vào. Để tớ đưa cậu vào!”
Khi cậu ta nói câu đầu tiên, Hiệu trưởng bên cạnh quay phắt lại lườm cậu ta: Dám nói bậy trước mặt ta sao?!
Địch Triết không hề e ngại chút nào.
Nói rồi, cậu ta “Bang” một tiếng, đặt thẻ học sinh của mình lên cảm ứng từ.
Cổng mở ra.
Sự nhiệt tình của Địch Triết khiến người ta khó lòng từ chối: “Đi thôi, tớ đưa cậu lên phòng học!”
Thẩm Yến Đông từ chối: “Tớ tự tìm được.”
Địch Triết: “Ôi chao, cậu đừng khách sáo vậy mà.”
Thẩm Yến Đông: “...”
Cái Alpha này không những không biết giữ kẽ, còn không biết đúng mực nữa.
Cậu đành căng da đầu bước theo.
Địch Triết sinh ra mày rậm mắt to, đôi mắt tròn xoe như chó con, con ngươi đen láy. Giọng nói cao và sáng, mỗi câu nói như được rót thẳng qua loa phễu vào tai cậu.
Địch Triết: “Tớ cũng học lớp Mười Một , sau này chúng ta là bạn cùng lớp rồi. Hôm qua tớ đã nói tên cho cậu rồi. Cậu có nhớ không? Tớ tên là Địch Triết, Địch Nhân Kiệt Địch, hai chữ Cát Triết. Tớ là đại ca của trường Nhất Trung này, khu vực này tớ lo hết, sau này cậu cứ báo danh tớ, không ai dám bắt nạt cậu đâu.”
Thẩm Yến Đông: “...”
Địch Triết: “Cậu tên gì, có thể nói cho tớ không?”
Thẩm Yến Đông: “Lát nữa vào lớp, tớ tự giới thiệu.”
Địch Triết dai dẳng không thôi: “Cậu nói cho tớ trước đi mà. Tớ nói cho cậu rồi.”
Thẩm Yến Đông cảm thấy hơi phiền, một lúc sau, mới miễn cưỡng nặn ra vài chữ từ kẽ răng: “Tớ tên, Thẩm Yến Đông. Chữ ‘Yến’ trong ‘khi thanh hải yến’ (hải yến lúc bình yên).”
Địch Triết vui sướng thấy rõ bằng mắt thường, giống như sự vui mừng của một đứa trẻ ba bốn tuổi, sự yêu thích ào ạt tuôn trào từ tận đáy lòng, ánh sáng thích thú lóe lên trong mắt: “Thẩm Yến Đông, tên thật dễ nghe, Thẩm Yến Đông.”
Rồi bỗng nhiên ngượng ngùng nói: “Cậu chờ tớ một chút.”
Nói xong, cậu ta lập tức quay người đi, móc cái gì đó trong túi ra, bắt đầu viết.
Trong lòng Thẩm Yến Đông đã có một dự đoán.
Rất nhanh, chỉ vài giây sau, Địch Triết quay lại, trên tay cầm một phong thư màu hồng phấn sặc sỡ, trên bìa thư dòng chữ “TO: Thẩm Yến Đông” vừa mới được viết lên.
Địch Triết không thể chờ đợi thêm một khắc nào, vừa biết tên cậu chưa đầy hai phút, đã nhất quyết đưa thư tình cho cậu: “Bạn học, tớ thích cậu, tớ đối với cậu nhất kiến chung tình. Cậu làm bạn trai tớ được không?”
