Sao lại đi mà không nói với cậu một tiếng?
Trong lòng Thẩm Yến Đông có một loại dự cảm xấu.
Cậu biết tối hôm qua mình đại khái đã làm chuyện có chút quá đáng.
Nhưng mà, Địch Triết không phải luôn miệng nói thích cậu sao?…
Có lẽ Địch Triết chỉ là hơi xấu hổ, cho nên đi trước.
Cậu phải làm sao bây giờ?
Chờ một chút?
Trước đây mặc kệ cậu đối xử lạnh nhạt với Địch Triết như thế nào, ngày hôm sau Địch Triết đều vẫn sẽ tươi tắn rạng rỡ mà nhào lên tới.
Cậu nghĩ, lần này phỏng chừng cũng giống nhau đi.
Hẳn là... Không cần lo lắng.
Thẩm Yến Đông nhắn tin cho Địch Triết: 【 Cậu về nhà chưa? Về nhà an toàn thì nói với tớ một tiếng. 】
Địch Triết không trả lời.
Thẩm Yến Đông thu dọn đồ đạc, về nhà, mọi thứ như thường.
Chỉ là luôn có một loại bất an vô danh.
Cậu ấy sắp xếp lại phòng sách, trong ngăn kéo đầy ắp những thư tình Địch Triết đưa cho cậu ấy.
Không chỉ là thư tình, còn có không ít đồ vật lộn xộn, đều là những thứ mấy năm nay Địch Triết nhất thời hứng khởi tặng cậu: cục tẩy bị Địch Triết cưỡng chế đưa khi cậu quên mang lúc thi cử, một chiếc khăn tay lau mồ hôi trên sân bóng rổ, chiếc lắc tay cá nhỏ chúc cậu tham gia cuộc thi thuận lợi đạt giải, một hộp đầy sao giấy, một con nhím nhỏ đan len...
Mỗi một thứ cậu nguyên bản đều nói không muốn nhận, nhưng Địch Triết cứ nhất quyết phải đưa cho cậu, không cho thì lén lút nhét vào cặp sách lúc cậu không có ở đó.
Lần nào cũng vậy.
Đến khi cậu phát hiện, luôn là vứt đi cũng không được, không vứt đi cũng không xong.
Cậu cũng luôn nghĩ, khi nào rảnh rỗi sẽ sắp xếp lại, rồi nghĩ xem nên làm gì.
Thoáng chốc đã đầy ắp một ngăn kéo, không kịp sắp xếp.
Nói đến, cậu chưa từng tặng Địch Triết cái gì.
Nếu bây giờ cậu đã đồng ý chính thức trở thành người yêu với Địch Triết, thì cậu phải ngang bằng mà đối xử tốt với Địch Triết.
Vậy cậu dường như không nên còn đứng yên chờ Địch Triết đến tìm cậu nữa.
Cậu phải chủ động một chút.
Thẩm Yến Đông gọi điện thoại cho Địch Triết.
Kỳ thật, cậu chưa từng lưu số di động của Địch Triết, hai năm trước Địch Triết muốn trao đổi số điện thoại với cậu, cậu tỏ vẻ từ chối, nhưng cậu thuộc lòng chuỗi con số kia, nên không cần phải lưu trữ.
“Đô... Đô... Đô...”
“Đô... Đô... Đô...”
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau...”
Cậu gọi liên tiếp ba lần, đều như đá chìm đáy biển, không có tin tức.
Thẩm Yến Đông hơi kỳ lạ.
Nhưng cũng may, Địch Triết suốt ngày cuộc sống phong phú, có lẽ là đang đi chơi đi, cũng có thể là tối hôm qua quá mệt mỏi, về nhà ngủ, hoặc cũng có thể là mấy tiểu đệ trong trường tìm cậu ta có việc, vốn dĩ tên này chính là người bận rộn...
Thẩm Yến Đông không nói nên lời có chút chua chát.
Kỳ thật ngày thường xem Địch Triết cãi nhau ầm ĩ, tiếp xúc chân tay với những người đó, trong lòng cậu cũng không quá thoải mái.
Alpha thật là không có cảm giác ranh giới.
*Về sau cậu phải nói với Địch Triết, đã có cậu là người yêu, thì không nên lôi lôi kéo kéo với những người khác, Alpha, Beta, Omega đều không được! — trừ giao tiếp xã giao bình thường. *
Lại tỉnh lại chính mình.
Như vậy không quá bình thường đi.
Mới yêu đương nửa ngày đã bắt đầu làm tinh thần quản gia, có phải cậu kiểm soát dục quá mạnh không? Đây không phải là tâm thái yêu đương khỏe mạnh.
Bình tĩnh một chút đi, nói không chừng lát nữa Địch Triết liền liên hệ cậu.
Thẩm Yến Đông rất có tin tưởng vào giấy chứng nhận trúng tuyển đại học của mình, đã chuẩn bị sẵn giáo trình muốn học, cậu muốn nhanh chóng thi được giấy phép.
Đọc sách trước đi.
Cậu cố gắng tĩnh tâm, nhưng hôm nay vô luận thế nào cũng không vào tâm trí được, cảm thấy ngao rất lâu, vừa nhìn thời gian, sao mới qua đi hơn mười phút.
Không biết đã xem di động bao nhiêu lần.
“Đinh” một tiếng nhận được tin nhắn mới, nhanh chóng cầm lên xem, lại là quảng cáo rác.
Vẫn không có lời hồi đáp từ Địch Triết.
Buông di động xuống.
Thẩm Yến Đông nhíu mày nhìn sách, nhìn chằm chằm ba phút, lại một chữ cũng không đọc vào.
Cậu định thần lại, mở nhóm lớp cấp ba, lặn xuống nước quan sát một lát, xem họ hào hứng thảo luận việc tổ đội đi chơi, không nhịn được hỏi: 【 Địch Triết có đang đi chơi cùng các cậu không? 】
Bởi vì vốn dĩ tin nhắn mọi người lướt rất nhanh, những lời này vừa phát ra lúc đó còn có vài người cọ cọ mà đang nói chuyện.
Lùi lại hai giây, mọi người đều im lặng.
Thẩm Yến Đông phát lại một lần: 【 Ai biết Địch Triết đang ở đâu không? 】
Không ai trả lời cậu.
Thẩm Yến Đông nghĩ nghĩ, lại hỏi: 【 Có người nào có thể nói cho tớ địa chỉ nhà Địch Triết không, tớ có việc muốn tìm cậu ấy. 】
Vẫn như cũ không ai trả lời cậu.
Thẩm Yến Đông có chút thiếu kiên nhẫn, cậu dứt khoát nhắn tin riêng cho một nam sinh ngày thường thân thiết nhất với Địch Triết: 【 Chào cậu, có thể nói cho tớ Địch Triết ở đâu không, cảm ơn 】
Phía trên giao diện trò chuyện hiển thị “Đang nhập”, dừng lại, lại hiển thị “Đang nhập”, lại dừng lại, lặp lại bốn năm lần, cũng qua nửa giờ, đối phương mới gửi tới một biểu tượng mặt lau mồ hôi, nói: 【 Sao đột nhiên hỏi cái này vậy? 】
Thẩm Yến Đông: 【 Tớ có việc tìm Địch Triết 】
Nhận được trả lời: 【 Thẩm Yến Đông cậu quá đáng rồi nha? Cậu đã đá đại ca rồi, còn đi tìm cậu ấy làm gì? 】
Thẩm Yến Đông: “?”
Ai đá Địch Triết?
Thẩm Yến Đông: 【......】
Thẩm Yến Đông: 【 Cậu nghe nói ở đâu ra là tớ đá Địch Triết? 】
Đối phương: 【 Còn cần nghe nói sao? Tớ chính mắt nhìn thấy a. Tối hôm qua cậu đá cậu ấy xong, cậu ấy cả đêm không về nhà ở bên ngoài khóc đi, nhìn qua rất đau lòng luôn. 】
【 Cậu người này cũng quá nhẫn tâm, cậu rốt cuộc nghĩ thế nào? Đại ca của tụi tớ đối với cậu đủ tốt rồi. Cho dù là cục đá cũng nên ấp nóng chứ. 】
【 Bây giờ cậu đã đá người ta rồi, sao, lại hối hận à? Tớ là người ngoài cuộc mà còn thấy rất cạn lời. 】
【 Cầu xin cậu, đừng lại đi tra tấn cậu ấy nữa. 】
Thẩm Yến Đông hỏi một người bị mắng một lần.
Thật là làm người ta bực bội.
Tên kia miệng toàn nói láo, dám ở bên ngoài khắp nơi truyền bá cậu là một kẻ phụ lòng! Danh tiếng trong sạch của cậu đều bị hủy hoại!
Nếu là cậu tìm được Địch Triết... Chờ cậu tìm được đã...
Tóm lại, mặc kệ bị khinh bỉ đến thảm thế nào, vẫn không nên đánh rắn động cỏ, bằng không Địch Triết nói không chừng lại chạy mất.
Thẩm Yến Đông hỏi một vòng, những người này ngày thường nhìn qua là bạn nhậu, lúc này lại người nào cũng hơn người nào về tinh thần nghĩa khí, không có một ai bán đứng Địch Triết.
Cậu đi hỏi giáo viên, mới từ trong miệng giáo viên biết được địa chỉ nhà của Địch Triết.
Quả thực muốn điên rồi.
Nếu không còn có người nói cho cậu, cậu cũng chỉ có thể liên hệ hiệu trưởng, trực tiếp từ hệ thống nhà trường điều tra tư liệu cá nhân.
Lúc này ––
Đã là ngày thứ ba Địch Triết hoàn toàn mất tích.
Ba ngày này cậu hầu như không ngủ.
Thẩm Yến Đông rất muốn trực tiếp đến nhà Địch Triết tìm người, may mắn cậu còn giữ lại một phần lý trí, biết hình tượng hiện tại của mình nhất định rất tệ.
Cho nên cậu dành thời gian về nhà tắm rửa một cái, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi mới đi đến nhà Địch Triết.
Cơ thể đã mệt mỏi quá độ, đầu óc lại có một loại tỉnh táo quỷ dị, cảm giác linh hồn đã tách rời.
Cậu đầu nặng chân nhẹ đứng ngoài cổng nhà Địch Triết, ấn chuông cửa video.
Là một phụ nữ trung niên có giọng địa phương rất nặng trả lời cậu, cậu không nghe hiểu được phương ngữ địa phương, đại khái nghe hiểu nửa câu, đang hỏi cậu ấy tìm ai.
Cậu ấy nói: “Tôi tìm Địch Triết.” Lại nói, “Tôi là bạn học của cậu ấy.”
Đối phương không thể hiểu được mà kích động lên, bô bô nói một đống, cậu ấy nghe cũng không hiểu, quá nửa ngày, lại xuất hiện một giọng phụ nữ khác, đại để là đang tức giận, đang nói “Đừng mở cửa cho nó”, tiếp đó mới dùng tiếng phổ thông nói với cậu ấy: “Cậu là Thẩm Yến Đông đi? Tới tìm Địch Triết nhà tôi?”
Đây hẳn là mẹ Địch Triết.
Thẩm Yến Đông phỏng đoán.
Lập tức căng thẳng lên.
“Đúng vậy, dì chào, cháu tới tìm Địch Triết.”
Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, chỉ ngắn gọn nói: “Địch Triết không có ở nhà. Mời cậu về đi.”
Nói xong, cắt đứt cuộc gọi trực tiếp.
Thẩm Yến Đông lại một lần nữa bị từ chối.
Cậu đời này chưa từng gặp phải nhiều sự chế nhạo như vậy.
Trong lòng cũng từng cơn bốc hỏa lên.
Địch Triết đang làm cái gì?
Họ không phải hẹn hò tốt đẹp sao? Đột nhiên biến mất không thấy, còn ở bên ngoài nói cậu phụ lòng! Là cố ý trả thù cậu ấy mấy năm nay làm mặt lạnh sao? Hay là bởi vì đêm qua bị cậu đè dưới thân?
*Không. Cậu không tin. *
Địch Triết lì lợm la liếm theo đuổi cậu lâu như vậy, nói qua bao nhiêu lời âu yếm sơn hải không đổi, nói mấy vạn câu thích, mỗi chữ đều như thề thốt chân tình thực lòng, sao có thể là giả? Cậu rõ ràng có thể cảm nhận được Địch Triết chính là thích mình.
Thẩm Yến Đông nghẹn một bụng hỏa, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng nhìn chằm chằm cửa nhà Địch Triết một lát, rốt cuộc vẫn không dám lại mặt dày đi gõ cửa.
Cậu cũng có lòng tự trọng!
Ai cũng biết, lòng tự trọng của cậu cao ngất.
Chẳng lẽ muốn cậu theo đuổi Địch Triết sao?
Lại không phải cậu thích trước! Cũng không phải cậu dây dưa không thôi hai năm!
Cậu cũng không tin, Địch Triết thích cậu như vậy, sao có thể dễ dàng từ bỏ? Tình thích sâu đậm như vậy làm sao có thể nói biến mất liền biến mất?
Địch Triết chẳng qua là đang giận vì thân là Alpha lại bị “làm” thôi đi.
Nhưng Địch Triết nếu muốn yêu đương với cậu, dù sao cũng phải trả giá đắt, cậu khẳng định là công a.
Tuy nhiên, Thẩm Yến Đông về đến nhà, vừa nằm xuống, nhắm mắt lại, rồi lại nhớ tới đôi mắt Địch Triết tinh tường mà nhìn chăm chú mình, thề thốt cam đoan nói muốn cùng cậu ghi danh vào cùng một trường đại học.
... Cái tên Địch Triết này còn có thể cùng cậu báo một trường đại học không?
Cậu không dám xác định.
Cậu rất không muốn thừa nhận, nhưng mà, cậu có một loại dự cảm cực kỳ mãnh liệt, Địch Triết không chỉ là bỏ chạy hiện tại, mà là tính toán sẽ trốn thoát khỏi nhân sinh của cậu.
Có người nói, giữa liếm cẩu và kẻ được liếm, kỳ thật quyền chủ động là nằm trong tay liếm cẩu.
Liếm cẩu muốn liếm thì liếm, không muốn liếm thì không liếm.
Mà khi liếm cẩu không liếm nữa, cái người quen được liếm đó nên tự xử lý như thế nào đây?
Cậu hiện tại đúng là tình huống như vậy.
Cậu chưa từng nghĩ tới, thì ra có một ngày Địch Triết không thích cậu, cậu sẽ khó chịu đến thế.
