Địch Triết bộp lên: “Tớ còn có thể đi đâu? Tớ đi tắm rửa đó a! Tớ còn vô cớ trốn học. Còn phải nghĩ cách tìm giáo viên giải thích nữa chứ.”
Thẩm Yến Đông lúc này mới thả lỏng lại: “Tớ đi cùng cậu tìm giáo viên.”
Công phu Địch Triết tắm rửa xong, Thẩm Yến Đông cũng không biết từ đâu làm ra được giấy xin phép nghỉ vì kỳ mẫn cảm của Alpha, xem như đã giải quyết được việc cậu ta không điểm danh.
Hơn nữa hôm qua chính Thẩm Yến Đông cũng có tiết, cũng vì không đi mà bị giáo viên ghi nhớ.
Công bằng mà nói, Địch Triết cảm thấy, tốt nhất cậu ta cũng nên giúp Thẩm Yến Đông thuyết minh một chút.
Thẩm Yến Đông tự mình tỏ vẻ: “Không cần.”
Địch Triết để tâm hơn bản thân cậu ấy: “Không tốt đi? Tớ nghe nói giáo viên khóa đó của khoa cậu rất nghiêm khắc đó, để lại ấn tượng xấu cho thầy đối với cậu cũng không tốt. Hay là vẫn nên đi giải thích đi?”
Thẩm Yến Đông ý vị thâm trường: “Giải thích như thế nào?”
Mặt Địch Triết đỏ hồng, lời nói hàm hồ mà nói: “Thì, thì nói cậu đi cùng tớ vượt qua kỳ mẫn cảm đi...”
Nói đến phía sau, giọng càng ngày càng nhỏ.
Chột dạ.
Một Alpha đẹp trai đang kỳ mẫn cảm và một Beta xinh đẹp cô nam quả nam ở chung một phòng sẽ xảy ra chuyện gì, nghĩ thế nào cũng thấy gợi cảm mà hay ho phải không?
Giáo viên phỏng chừng cũng đoán không được cậu ta là người bị áp.
Thẩm Yến Đông: “Tớ không ngại.”
Địch Triết: “Vậy tớ càng không ngại.”
Vì thế thật sự đi tìm giáo viên thuyết minh tình huống này.
Việc này vừa xảy ra, quan hệ yêu đương của Địch Triết và Thẩm Yến Đông cũng không khác gì công khai.
Địch Triết đã ủ mình trong ký túc xá một đoạn thời gian, cậu ta trời sinh hiếu động ham chơi, đã sắp không chịu nổi cảnh ở phòng, lén Thẩm Yến Đông xem xét một đống lời mời trên di động, bắt đầu rục rịch muốn ra ngoài.
Nhưng mà, cậu ta mơ hồ ý thức được người như Thẩm Yến Đông ghen tuông rất lớn, vạn nhất khi đi ra ngoài chơi, không cẩn thận tiếp xúc với người bạn nào đó, không chừng người chịu khổ khi về vẫn là m.ô.n.g của cậu ta.
Nghĩ như thế, liền đối với đông đảo lời mời mà hứng thú tẻ nhạt.
Ngày thứ ba sau khi kỳ mẫn cảm trôi qua.
Hôm nay, Địch Triết vừa tan học, chú nhỏ đột nhiên đến thăm, cậu ta nhận được tin nhắn, vội vàng vội vã đuổi tới cổng trường.
Đến nơi liền thấy chú nhỏ chờ bên cạnh xe, đang cùng hai cô bé học sinh trẻ tuổi đáng yêu nói chuyện, nhất phái phong lưu phóng khoáng.
Địch Triết cực kỳ vô ngữ: “Chú đang làm cái gì vậy?”
Chú nhỏ đã thêm liên hệ phương thức xong, cùng họ tạm biệt, rồi chuyển sang nói với cậu ta: “Tìm cho cháu một thím nhỏ đó a.”
Địch Triết: “Sao chú đột nhiên tới?”
Chú nhỏ: “Đi, dẫn chú đi ký túc xá cháu ngồi chơi một lát.”
Địch Triết dẫn chú ấy đi vào khuôn viên trường, hướng đến ký túc xá sinh viên.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
“Nghe ba cháu nói, cháu đã cùng cái Beta kia tu thành chính quả rồi. Chú rất tò mò, cố ý tự mình đến đây nhìn một chút, rốt cuộc là thần thánh phương nào, vài lần giẫm đạp chân tình của cháu, còn có thể làm cháu si tâm bất hối.”
“Cũng không thể nói là giẫm đạp...”
“Sao lại không phải? Cháu không phải theo đuổi cậu ta hai năm sao, cha mẹ cháu nói, vì cậu ta đi học nấu cơm, làm thêm kiếm tiền mua lễ vật, ngay cả len sợi cũng biết đan, bây giờ đều ở cùng nhau, cháu sẽ không còn trải giường gấp chăn cho người ta đi?”
“Bây giờ đều là cậu ấy trải giường gấp chăn cho cháu!” Địch Triết biện giải nói, “Chú đừng nói như vậy, cậu ấy rất tốt.”
Chú nhỏ không tin: “Tốt như thế nào?”
“Mẹ cháu nói cháu học nấu cơm, bị bỏng rộp tay.”
“Đó là tự cháu tay vụng về, cậu ấy nhìn thấy còn đau lòng cháu, bảo cháu sau này không cần làm.”
“Nghe nói cháu vất vả đan một tháng khăn quàng cổ không dám đưa đi, còn bị đối phương chê xấu.”
“Không phải a, cháu xác thật đan không được tốt lắm, xấu xấu, hơn nữa, cái này cũng phải trách cháu, khăn quàng cổ đan quá lớn, không có cách nào nhét vào cặp sách hắn.”
“Người ta không muốn nhận? Cháu cưỡng chế nhét?”
“Đúng vậy, cháu đều là cưỡng chế đưa. Cậu ấy không có cố ý đùa giỡn cháu, này không phải, đều là cháu cam tâm tình nguyện phải cho cậu ấy sao.”
Bị hành vi l.i.ế.m cẩu của cậu ta làm cứng họng, chú nhỏ trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được.
Đang định muốn hỏi “Người kia có cái gì tốt, đáng giá cháu l.i.ế.m như vậy”, bản thân Địch Triết đi trước một bước nói đến cao hứng, kéo chú ấy đếm kỹ lên.
“Thẩm Yến Đông kỳ thật rất tinh tế rất ôn nhu, trước kia có một bài toán, cháu làm sai rất nhiều lần cũng không làm hiểu, không có mặt mũi hỏi cậu ấy, vò đầu bứt tai ở đó suy nghĩ, cậu ấy nhìn thấy liền chủ động dạy cháu.”
“Có lần chúng cháu đi ra ngoài mua sắm cho lớp học, cháu suýt chút nữa mua đắt, là Thẩm Yến Đông tìm được cửa hàng tốt hơn, tính toán sổ sách rõ ràng rành mạch.”
“Sinh nhật dương lịch, sinh nhật âm lịch của cháu cậu ấy đều nhớ kỹ.”
“Cháu đã tặng cậu ấy nhiều lễ vật như vậy, cậu ấy tất cả đều không quên, vừa hỏi cậu ấy tất cả đều nhớ rõ.”
“Cháu và cậu ấy ở bên nhau hai năm, nói với cậu ấy vài lần thích cậu ấy cũng nhớ rõ ràng.”
“Cháu đi ra ngoài chơi, về nhà quá muộn thì, cậu ấy liền sẽ lo lắng cho cháu, tới đón cháu đó.”
“Hơn nữa, cậu ấy là một Beta, sẽ không bị tin tức tố ảnh hưởng, cho nên cậu ấy thích cháu, khẳng định là thật thích con người cháu a, không liên quan đến tin tức tố, đó chính là thật lòng a!”
“Còn có còn có...”
Da đầu Địch Thành Vũ tê dại, giơ tay làm trạng thái đầu hàng: “Được rồi được rồi, chú biết cháu rất yêu.”
Thời buổi này, xã hội sớm đã trở nên không lãng mạn, “Cháu rất yêu” là một câu ý mỉa mai sự cuồng dại
Địch Triết nghe ra hàm ý của chú ấy, khó chịu nhưng đúng lý hợp tình mà nói: “Cháu rất yêu thì sao? Cháu ít nhất còn biết yêu, không giống chú, chú không biết yêu một người.”
Địch Thành Vũ đã cảm thấy có chút buồn cười, lại cảm thấy vô duyên vô cớ mà nảy sinh hâm mộ.
Đứa cháu trai này của hắn từ nhà trẻ đã biết trộm một nắm kẹo từ trong nhà, mang đến nhà trẻ tặng cho đứa bé trông đáng yêu nhất.
Mà hắn ở tuổi nhỏ như vậy vẫn là một đứa trẻ thẹn thùng.
Hắn vẫn luôn cho rằng Địch Triết tuyệt đối sẽ đi vào vết xe đổ của hắn, lớn lên thành một tay chơi phong lưu, kết quả lại bị một Beta khống chế được.
Hắn bỗng nhiên hồi tưởng, ở tuổi thiếu niên của hắn, cũng từng có một phần thật lòng lỗ mãng thô ráp nhưng thuần túy sạch sẽ.
Đáng tiếc, vẫn chưa nhận được hồi báo.
Có thể trong thời hạn có hiệu lực đổi lấy được tình yêu được đáp lại cũng không dễ dàng.
Một khi bỏ lỡ, liền không còn nữa.
Địch Thành Vũ cảm thán.
Chính lúc này, có người ở sau lưng họ gọi: “Địch Triết.”
Là một giọng nam trầm trong sáng từ xa.
Hắn quay đầu, còn chưa kịp nhìn rõ, Địch Triết bên cạnh đã như chú chó nhỏ vui sướng mà chạy vụt qua, không cẩn thận đụng vào vai hắn một chút, hoan hô dường như nói: “Thẩm Yến Đông!”
Chạy chậm đến trước mặt Thẩm Yến Đông: “Sao cậu lại tới?”
Thẩm Yến Đông ít nhiều mang tính chất cố hỏi, liếc về phía Địch Thành Vũ: “Vị này là?”
Địch Thành Vũ ẩn ẩn cảm thấy địch ý, hắn xấu hổ mà xoa xoa gấu quần, cũng phải thôi, làm gì có ai có thiện cảm với một trưởng bối muốn dẫn người yêu của mình đi ra ngoài lêu lổng?
Địch Triết đưa Thẩm Yến Đông đến trước mặt Địch Thành Vũ, giới thiệu: “Chú nhỏ, đây, đây là Thẩm Yến Đông.”
Giữa những dòng chữ đều toát ra sự kiêu ngạo và mừng thầm: Người yêu của cháu rất ưu tú phải không?
Trước kia học cấp ba, Địch Triết liền vô số lần ảo tưởng qua cảnh này, cậu ta nghĩ, chờ cậu ta và Thẩm Yến Đông yêu đương, cùng người khác giới thiệu đây là đối tượng của mình, thì cậu ta phải nở mày nở mặt biết bao!
Quả nhiên sướng giống như cậu ta tưởng tượng!!
Ánh mắt Địch Thành Vũ và Thẩm Yến Đông tiếp xúc giữa không trung, nhìn chăm chú lẫn nhau một cái.
Không tính là hữu hảo.
Thẩm Yến Đông: Lão già phẩm đức bại hoại.
Địch Thành Vũ: Giả quân tử âm hiểm xảo trá.
Được rồi. Coi như đã gặp.
Thỏa mãn lòng hiếu kỳ của hắn.
Địch Thành Vũ ho nhẹ một tiếng, làm bộ làm tịch lấy di động ra nhìn, tìm cớ nói: “Ân, cái đó, chú còn có việc, không có cách nào đi ký túc xá cháu ngồi chơi, chú đi trước.”
Địch Triết giữ lại hai câu, Địch Thành Vũ vẫn từ chối.
Vì thế không giữ lại nữa, Địch Triết đi theo Thẩm Yến Đông, hai bên vẫy tay chia tay.
Đi được một đoạn đường.
Địch Thành Vũ luôn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, quay đầu lại xem, chỉ thấy Địch Triết dựa sát Thẩm Yến Đông, cũng không biết đang nói chuyện thú vị gì, khua chân múa tay mà khoa tay múa chân, mà Thẩm Yến Đông cúi đầu chuyên chú lắng nghe cậu ta giảng, khóe miệng ngậm một nụ cười nhạt.
Tựa hồ là nhận thấy được bị nhìn trộm, Thẩm Yến Đông liếc mắt nhìn hắn.
Địch Thành Vũ rùng mình từ tận sâu cốt tủy.
Thẩm Yến Đông quay đầu lại, tiếp tục nghe Địch Triết nói.
Địch Triết vô cùng cảm động mà nói: “Quả nhiên vẫn là phải có người đánh thức tớ đâu, tớ nói chuyện với chú nhỏ, tớ lập tức nhớ lại thật nhiều chi tiết... Cẩn thận nghĩ lại, cậu đối với tớ cũng tốt đó chứ, có lẽ chính cậu cũng không phát hiện, lần đó tớ bị sốt, chính tớ cũng chưa phát hiện, cũng là cậu là người đầu tiên phát hiện. Còn có lần đó họp mặt ăn cơm, cậu biết những món ăn đó tớ ăn sẽ bị dị ứng mới không gọi, còn gọi món tớ thích ăn...”
Địch Triết nói không ngừng được.
Càng nói càng hăng.
Cảm giác quen thuộc nảy lên trong lòng.
Cậu ta cảm thấy mình lại lần nữa thích Thẩm Yến Đông, không đúng, vốn dĩ chính là thích, chỉ là tình thích nhạt đi một chút, bây giờ lại lần nữa nồng nhiệt lên.
Lúc này, bên cạnh bay tới một hương vị tin tức tố Omega thơm tho.
Địch Triết hoảng hốt bị hấp dẫn, nhìn thấy một Omega da trắng xinh đẹp, mới nhìn thoáng qua, liền cảm giác được cánh tay bị nhéo một cái: “Nhìn cái gì đó?”
Địch Triết: “Ai da! ~”
Cậu ta quay đầu liền đối diện với Thẩm Yến Đông ghen tuông ngập trời, cũng phản ứng lại mình hiện tại là người danh hoa có chủ, hắc hắc cười hai tiếng, nói: “Không đẹp bằng cậu.”
Bị Thẩm Yến Đông âm u nhìn chằm chằm, Địch Triết bắt đầu hối hận, cậu ta nghiêm trọng hoài nghi hôm nay trở về lại muốn bị thao.
Mức độ kỳ mẫn cảm của cậu ta có giới hạn, sự ghen tuông của Thẩm Yến Đông không có giới hạn.
Thích là gì? Yêu là gì?
Trên đời thật sự sẽ có một người trời sinh đã định sẽ yêu ngươi, một khi yêu sẽ không bao giờ thay đổi sao?
Thẩm Yến Đông nghĩ, đại để là không có.
Không có chuyện tốt một khi thích liền vạn sự đại cát.
Huống chi, Địch Triết vốn dĩ chính là một người dễ thay lòng đổi dạ.
Nhưng mà không sao, cậu cũng có thể tìm được biện pháp, làm Địch Triết chỉ nhìn chính mình, hơn nữa, chỉ nhìn chính mình.
·Hết·
