Tôi thích Lục Nhẫn, thích vẻ ngoài xinh đẹp, tâm hồn trong sáng của cậu ấy, cậu ấy là sự tồn tại tuyệt vời trong những tưởng tượng về điều tốt đẹp của tôi.
Thật sự rất thích, rất thích.
Ánh đèn mờ ảo, rượu chè thâu đêm.
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng quần đen đang tiếp thị rượu trong hộp đêm, bị người ta làm khó, chiếc sơ mi trắng dính những vết rượu đỏ sẫm bẩn thỉu.
Nhìn thấy tôi rất đau lòng.
Tôi tìm quản lý sắp xếp cho cậu ấy đến phục vụ tôi, quản lý tỏ vẻ khó xử, nhưng tôi ra giá quá cao, anh ta đành phải đi khuyên nhủ.
Không lâu sau, cậu omega với vài nút áo sơ mi ở cổ đã được cởi ra bước vào phòng bao. Thấy tôi, cậu ấy ngây người một chút, rồi nhếch môi: “Thịnh thiếu cũng đến những nơi thế này sao?”
Tôi và cậu ấy học cùng trường đại học, hơn nữa tôi khá nổi tiếng trong trường, cậu ấy biết tôi cũng không lạ.
Mặt tôi đỏ lên, đứng dậy: “Bình thường tôi không đến những chỗ này.”
Sợ cậu ấy không tin, cho rằng tôi là kẻ phóng đãng, tôi bổ sung: “Thật đấy, những alpha khác đời sống riêng tư không tốt, nhưng tôi thì không, tôi đã có người mình thích.”
Giọng tôi càng lúc càng nhỏ.
Lục Nhẫn có lẽ không nghe thấy, đóng cửa bước vào, ngồi xuống ghế sofa: “Ồ ~ tôi tin anh, quản lý nói anh đã trả một cái giá rất lớn để tôi đến đây.”
Thiếu niên lạnh lùng quyến rũ vắt chéo chân, khuỷu tay chống lên đầu gối, lòng bàn tay đỡ cằm: “Phục vụ thế nào đây?”
Tôi căng thẳng đến mức mặt đỏ bừng, thật ra đừng thấy cậu ấy là omega, cậu ấy lại cao lớn hơn tôi, tôi cảm thấy mình không xứng với cậu ấy, ngoại trừ có tiền, tôi chẳng có gì tốt.
Tâm lý tự ti khiến tôi tay chân không biết để đâu, cố gắng trấn tĩnh ngồi xuống, tôi không quên mình là người tiêu tiền, chỉ vào chai rượu trên bàn: “Cậu mở một chai đi.”
Lục Nhẫn vươn tay, động tác gọn gàng mở một chai rượu, rót thẳng hai ly đầy.
Cậu ấy nâng ly, nửa thân trên cũng nghiêng về phía tôi, đôi mắt hoa đào đa tình, xinh đẹp.
“Rót hơi nhiều, anh uống được không?”
Tôi gật đầu mạnh, uống cạn một ly trước mặt cậu ấy.
Thậm chí còn bị sặc, rượu chảy từ khóe miệng, trượt xuống cổ, thấm vào cổ áo.
Ánh mắt Lục Nhẫn tối sầm lại.
Tôi ghé sát cậu ấy: “Tôi cho cậu tiền.”
Sắc tối trong mắt Lục Nhẫn lóe lên rồi biến mất, cậu cười: “Tại sao lại cho tôi tiền? Muốn bao nuôi tôi như những người khác sao?”
Tôi l.i.ế.m môi: “Không, tôi không giống bọn họ, tôi chỉ không muốn cậu phải vất vả như vậy.”
Lục Nhẫn nhìn chằm chằm tôi: “Chỉ thế thôi?”
Tôi tránh ánh mắt cậu ấy, tai nóng ran: “Còn một yêu cầu nhỏ.”
Lục Nhẫn một tay chống lên lưng ghế sofa sau lưng tôi, một tay tùy ý đặt trên đầu gối: “Là gì?”
Tôi cụp mắt, pheromone đang lặng lẽ luồn lách sang người cậu ấy. Hành vi này khiến tôi cảm thấy xấu hổ, nhưng lại ngấm ngầm kích thích.
Tôi mím môi, lông mi rung động, mặt đỏ bừng: “Có thể chỉ nghe lời tôi thôi không?”
Lục Nhẫn nhìn tôi, đột nhiên bật cười.
Cậu ấy không trả lời, chỉ cùng tôi uống vài ly, tôi liền say mèm. Ngày hôm sau, tôi tỉnh lại một mình trong khách sạn, môi bị nứt một chỗ, chắc là do tôi vô tình cắn phải khi uống quá chén.
Lục Nhẫn không bỏ tôi lại một mình trong phòng bao, trong lòng tôi hơi vui và mong chờ, chắc chắn cậu ấy không ghét tôi đâu.
Trở lại trường học, khó khăn lắm tôi mới chặn được cậu ấy, phát hiện cậu đang được vài người bạn vây quanh, rõ ràng mặc đồ bình thường, nhưng lại như được mọi người nâng niu.
Sắc mặt tôi hơi thay đổi.
Họ đi thẳng về phía tôi, đương nhiên nhìn thấy tôi. Ánh mắt Lục Nhẫn không chút gợn sóng, thậm chí còn có vẻ xa lạ, lạnh nhạt.
Người bên cạnh cậu ấy cũng thấy tôi, kéo tay áo cậu ấy, rồi cả nhóm đổi sang một con đường khác.
Cả người tôi lạnh buốt.
Loáng thoáng nghe thấy có người nói: “Thịnh thiếu gia đó chúng ta vẫn nên tránh xa thì hơn, nghe nói tính tình không tốt.”
Giọng nói quen thuộc ấy nhàn nhạt “Ồ?” một tiếng: “Cảm thấy khá đáng yêu.” Lập tức, tôi lại thấy trời quang mây tạnh, cả người ấm áp dễ chịu.
