Không chặn được cậu ấy riêng, tối hôm sau, tôi lại đến hộp đêm nơi cậu ấy làm thêm.
Nhưng quản lý nói Lục Nhẫn vừa đến xin nghỉ việc, không làm nữa. Có lẽ bây giờ tôi đuổi theo vẫn còn kịp.
Tôi vừa thấy áy náy vừa mừng thầm.
Áy náy vì nghĩ rằng cậu ấy chắc chắn vì tôi nên mới mất đi công việc duy trì chi tiêu hàng ngày này.
Mừng thầm vì người tôi yêu cuối cùng không cần phải đến nơi ô uế này làm việc nữa.
Tôi vội vã xách cặp sách đuổi theo, và bắt kịp cậu omega trong một con hẻm tối.
Hôm nay cậu omega mặc một chiếc sơ mi đen, cổ áo cũng cởi vài nút, vốn đã cực kỳ xinh đẹp, lại còn mặc đồ lẳng lơ như vậy, nhưng lại khiến người ta cảm thấy khó gần.
Dáng người cao ráo, thẳng tắp của thiếu niên đứng trong bóng tối, dung mạo tinh xảo lại mang thêm vài phần tà khí, cậu ấy hơi dựa vào bức tường còn coi như sạch sẽ, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc đang lập lòe ánh lửa.
Tôi thích cái dáng vẻ cao không thể chạm tới này của cậu ấy. Nếu dễ dàng có được, chẳng phải sẽ không còn quý giá nữa sao?
Thật ra đôi khi tôi cũng thấy mình khá tồi tệ, quả nhiên bản tính của alpha chẳng có gì tốt đẹp.
Lục Nhẫn cũng nhìn thấy tôi, nhả ra một làn khói thuốc: “Theo dõi tôi?”
Tôi nhìn làn khói mỏng được nhả ra, ổn định hơi thở, tiến lên vài bước, lo lắng nói: “Đừng hút thuốc.”
Lục Nhẫn khẽ nghiêng đầu, ngũ quan lạnh lùng quyến rũ tấn công thị giác của tôi, chỉ có ánh mắt hơi lạnh: “Sao vậy? Thấy tôi như thế này không đủ ngoan sao?”
Cậu ấy nhìn tôi như vậy, chân tôi hơi nhũn ra, mặt cũng không kiểm soát được mà nóng lên: “Không không, chỉ là hút thuốc có hại cho sức khỏe mà.”
Tôi rất lo lắng cậu ấy nghĩ alpha như tôi quá gia trưởng, vội vàng giải thích, nhưng mắt lại không kìm được mà cứ nhìn chằm chằm cậu ấy, sáng lấp lánh, như thể cậu ấy là toàn bộ những gì tôi có thể thấy.
Lục Nhẫn thấy cực kỳ thú vị, cậu dập tắt điếu thuốc, tùy ý ném xuống đất, giọng nhàn nhạt: “Được thôi, nghe lời Thịnh thiếu.”
Tôi liếc nhìn mẩu t.h.u.ố.c lá dưới đất, cảm thấy động tác của Lục Nhẫn rất ngầu.
Lục Nhẫn bước đi tiếp, tôi nhặt mẩu t.h.u.ố.c lá lên, ném vào thùng rác, rồi nhanh chân đuổi theo.
Nhưng tôi không biết, khi tôi cúi xuống, Lục Nhẫn khẽ liếc mắt, thấy cảnh tượng đó, khóe miệng cong lên càng lúc càng lớn.
Thật là đáng yêu, cậu ta nói hoàn toàn không sai.
Tôi không biết cậu ấy nghĩ gì, khi đến gần, tôi thấy Lục Nhẫn đang cười, thật đẹp trai.
Tim đập loạn xạ, cậu ấy hẳn là không ghét tôi!
Có kết luận này, giọng điệu của tôi bắt đầu có chút độc đoán: “Tôi đưa cậu về.”
Dù tôi có không được lòng ai đi chăng nữa, thì ít nhất tôi cũng là một thiếu gia. Hơn nữa, nếu tính cách tôi dễ mến, cũng sẽ không ai ghét tôi.
Lục Nhẫn lại không có thay đổi cảm xúc gì: “Được thôi, nhưng nhà tôi khá xa.”
Tôi lại bắt đầu đau lòng cho cậu ấy. Lục Nhẫn là sinh viên nghèo nổi tiếng trong trường, một omega xinh đẹp nhưng không có gia thế vững chắc, rất dễ bị người khác nhòm ngó, tôi là một trong số đó.
Nhưng cậu ấy lại vô cùng tự cao, không nhận trợ cấp của trường, mà tự đi làm thêm kiếm học phí và sinh hoạt phí, thuê nhà ở ngoài trường. Tiền thuê nhà gần trường rất đắt, nghĩ cũng biết cậu ấy chắc chắn sống ở khu nhà ổ chuột rất xa.
Một omega như vậy, tự cường và kiên cường, sao có thể chỉ mình tôi nhìn thấy, nhưng tôi ích kỷ muốn chiếm cậu ấy làm của riêng.
