Tôi thật sự không chịu nổi Lục Nhẫn như vậy, đành mặc kệ cậu ấy hôn xuống. Khi chạm vào nhau, tôi “Ưm” một tiếng.
Lại bắt đầu run rẩy không kiểm soát.
Thật thích, không ghét một chút nào.
Chỉ là tôi muốn lật người đè cậu ấy xuống, nhưng làm thế nào cũng không đẩy được. Mùi pheromone gai góc đó lại xuất hiện, tuy không bài xích lắm, nhưng tôi mơ màng nghĩ, pheromone của omega cũng hung hãn thế này sao?
“Không được, tôi là alpha.”
Tôi giãy dụa muốn đẩy Lục Nhẫn ra, nhưng Lục Nhẫn lại khàn giọng cầu xin: “Để tôi đi, anh có thể thử trước, tôi thực sự muốn ở trên, cầu xin anh đấy.”
Tôi vẫn không đồng ý, nhưng đầu óc tôi choáng váng, cộng thêm bị cậu ấy hôn và vuốt ve rất thoải mái, trong lúc tôi mất cảnh giác, quần của tôi bị cởi ra.
Khi tôi nhận ra mình và Lục Nhẫn đã làm gì, tôi đã bị cậu ấy đè mạnh xuống dưới.
Trong cơn hỗn độn, tôi tự hỏi, sao cậu ta chỗ nào cũng không giống một omega?
Hơn nữa cậu ấy hơi hung dữ, cậu ấy bảo tôi khép chân lại, tôi liền rất ngoan ngoãn nghe lời, không nhịn được rên lên trong cổ họng, thật mất mặt.
Sau đó, tôi hoàn toàn không giống chính mình nữa, rõ ràng là chưa làm gì thật, nhưng tôi lại như một omega bị cậu ấy đè xuống phát tiết, còn đáng xấu hổ cảm thấy khoái cảm khó tả.
Tỉnh lại, tôi trốn trong chăn khóc, cảm thấy mình thật mất hết khí phách.
Làm sao đây, tôi là một alpha, lại bị một omega áp chế đến tàn bạo.
Nhưng omega này lại chẳng giống omega chút nào, tôi bắt đầu nghi ngờ Lục Nhẫn thật ra là alpha.
Điều này không phải không có căn cứ, omega nào lại to lớn đến thế?
Hơn nữa pheromone của cậu ấy khác với mùi tôi ngửi thấy trước đó.
Nhưng tôi lại cảm thấy ý nghĩ này quá hoang đường, Lục Nhẫn làm sao có thể là alpha được?
Hạt giống nghi ngờ được gieo xuống, tôi có sự cảnh giác đối với Lục Nhẫn, nhưng rất nhanh lại bị gạt sang một bên.
Một bàn tay vươn tới, ôm eo tôi dưới chăn, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai: “Tỉnh rồi à?”
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai tôi, ngay sau đó cảm giác ẩm ướt, mềm mại bắt đầu dọc theo tai xuống má, tôi bị cậu ấy xoay người lại, nằm thẳng, cậu ấy l.i.ế.m đi những vệt nước mắt trên mặt tôi.
“Khóc sao? Hối hận rồi à?”
Tôi không nhịn được run rẩy, giọng nức nở “Ừm” một tiếng, tôi hối hận rồi.
Có lẽ Lục Nhẫn không ngờ tôi lại thẳng thắn như vậy, cậu ấy sững sờ, tỉnh táo hơn một chút, nửa chống người dậy, ngón tay vén những sợi tóc mái trên mặt tôi: “Đừng hối hận, tôi rất vui, hơn nữa cũng chưa * làm gì cả.”
Cậu ấy cúi đầu, môi in lên trán tôi, rất dịu dàng.
Điều này khiến tâm trạng tôi bình tĩnh lại không ít.
Lục Nhẫn từ từ cúi xuống: “Bảo bối, tôi cũng rất thích anh, rất thích, rất thích.”
Trái tim đột nhiên “cạch” một tiếng, rơi xuống đúng chỗ.
Tôi sợ hãi quá mức, sợ Lục Nhẫn đùa giỡn tôi, nhưng cậu ấy nói những lời này trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi mở lòng để cậu ấy hôn.
“Chân đau.” Chỉ là bản tính thiếu gia lại lộ ra, không nhịn được nhỏ giọng than phiền.
Lục Nhẫn hôn mạnh vào miệng tôi một cái: “Mở ra cho tôi xem, tôi bôi thuốc cho anh.”
Mặt tôi đỏ bừng, ngoan ngoãn nghe lời. Cậu ấy quá dịu dàng, tôi căn bản không thể từ chối Lục Nhẫn như vậy.
Sau khi bôi thuốc, cảm giác mát lạnh dễ chịu hơn nhiều.
Tôi nằm sấp trên giường, cầm điện thoại chơi, không ai nhắn tin cho tôi. Tôi chuyển cho Lục Nhẫn một khoản tiền lớn.
