Ba anh em chúng tôi không cùng mẹ sinh ra, theo lý mà nói anh cả mới là người thừa kế chính thống. Chỉ là sau khi mẹ anh ấy và bố tôi ly hôn, mẹ tôi thua cuộc, mẹ Thịnh Nhiên thành công lên ngôi làm mẹ kế của anh cả, còn tôi trở thành con riêng, nhưng trên thực tế tôi lại lớn hơn cậu ta một hai tháng.
Vì vậy tôi luôn bất mãn với cậu ta, vừa ghét cậu ta, lại vừa ghét bố tôi. Đương nhiên đừng thấy tôi nghe lời anh cả, tôi cũng không thích anh ấy.
Tôi rất ghét gia đình họ Thịnh, cảm thấy không ai là người tốt. Tôi lớn lên trong bầu không khí gia đình như vậy, tự nhiên cũng chẳng kém cạnh ai.
Tôi hất vai cậu ta rồi rời khỏi nhà, chuẩn bị đi tìm Lục Nhẫn hỏi cho ra nhẽ.
Lúc này tôi vẫn còn hy vọng vào cậu ấy, dù sao đây là chuyện riêng của gia đình cậu ấy, không nhắc với tôi cũng là chuyện bình thường.
Nhưng khi đến cửa nhà thuê của cậu ấy, cửa không đóng hoàn toàn, bên trong truyền ra giọng nói của bạn cậu ấy.
“Cậu đùa người ta đấy à? Nhưng người tên Thịnh Luyện đó quả thật nhìn không tệ.”
Đùa?
Lục Nhẫn, người đẹp đến mức có tính công kích, đang hút thuốc, cười rất xấu xa: “Thịnh Luyện rất thú vị.”
Tôi sững sờ nửa ngày, lập tức nổi lửa giận, quay người bỏ đi như chạy trốn.
Thế nên tôi không thấy, Lục Nhẫn nghiêng đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía khe cửa mở, thần sắc sâu thẳm, đầy vẻ quyết thắng.
Tôi đi xuống lầu, tay chống lên thân cây, cảm thấy một trận choáng váng. Khoảng thời gian tiếp xúc thân mật vừa qua đột nhiên như bị công khai hành quyết, khiến tôi sợ hãi, khó chịu, ghê tởm.
Trong cơn hoảng loạn tột độ, tôi bắt đầu độc địa tính toán làm sao để đánh dấu chung thân Lục Nhẫn, khiến cậu ta phải dựa dẫm vào tôi, bị tôi kiểm soát, trở thành một món đồ chơi omega đáng thương.
Anh cả nói đúng, tôi quá ngu ngốc. Là một alpha, lại bị Lục Nhẫn đùa giỡn trong lòng bàn tay, thật hận, thật tức.
Tay tôi run rẩy, nhắn tin cho tài xế thường xuyên giúp tôi làm việc, bảo ông ấy giúp tôi mua một thứ, tối nay, tôi nhất định phải cho Lục Nhẫn một bài học.
Tôi ngồi trong xe rất lâu, nhìn tin nhắn Lục Nhẫn gửi cho tôi: 【Bảo bối, sao anh vẫn chưa về?】
【Có cần tôi đến đón anh không?】
【(Hình ảnh)】
【Tôi đã làm rất nhiều món anh thích ăn】
Thì ra mọi thứ đều là giả dối, cậu ấy thấy tôi rất thú vị, đang đùa giỡn tôi.
Chẳng trách cậu ấy luôn muốn ở trên tôi, có phải cậu ấy đã cười nhạo với đám người theo đuổi cậu ấy rằng tôi cam tâm tình nguyện nằm dưới cậu ấy không?
Anh cả luôn nói tôi không giống một alpha, Thịnh Nhiên cũng chưa bao giờ tôn trọng tôi như một người anh alpha, ngay cả Lục Nhẫn kỳ thực cũng xem tôi là món đồ chơi nằm dưới thân.
Tôi tức đến mức muốn khóc.
Cố gắng điều chỉnh trạng thái, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.
Chai thuốc dẫn dụ pheromone mua về được nhét trong túi quần, tôi nắm chặt cứng.
Trở lại nhà thuê của Lục Nhẫn, vừa vào cửa, tôi đã bị cậu ấy mừng rỡ ôm vào lòng: “Bảo bối, anh cuối cùng cũng về rồi.”
Kể từ khi chúng tôi lén lút ở bên nhau, cậu ấy tỏ ra rất dính người.
Tôi miễn cưỡng cười, may mà cậu ấy không nhìn ra sự bất thường của tôi.
Tôi không có khẩu vị, ăn không nhiều. Lục Nhẫn thở dài: “Đều tại tôi nấu không ngon.”
Trong lòng tôi không ngừng cười lạnh, giả vờ thật giỏi.
Tối tắm xong, tôi đi hâm sữa, rót cho cậu ấy một cốc.
Lục Nhẫn không nghĩ nhiều, cứ thế uống từng ngụm, đến ngụm cuối cùng, cậu ấy túm lấy cổ tay tôi, kéo tôi lại, véo cằm tôi hôn xuống.
Chúng tôi đã quá quen với sự thân mật, vừa chạm vào là không thể kiềm chế được, tôi bị ép uống một ngụm sữa.
May mắn là thuốc dẫn dụ pheromone này chỉ có tác dụng với omega và beta, tôi không sợ chút nào.
Khẽ đẩy một cái, tôi liền đẩy ngã được Lục Nhẫn, trong lòng tôi mừng thầm.
