ALPHA VẠN NGƯỜI GHÉT YÊU OMEGA NGHÈO ĐẸP TRAI, CUỐI CÙNG BỊ LẬT KÈO

Chương 7

Trong khoảng thời gian này, tôi và Lục Nhẫn đều ngầm duy trì mối quan hệ bí mật. Cậu ấy rất nổi tiếng trong trường, đồng thời cũng luôn chiêu mời sự đố kỵ. Nghe nói những người trong ký túc xá đều cô lập cậu ấy, đây cũng là một trong những lý do khiến cậu ấy chuyển ra ngoài ở.

Bề ngoài tôi đau lòng cho cậu ấy, kỳ thực trong lòng lại ngầm vui vẻ, thì ra omega cũng bị cô lập và không được yêu thích như tôi, Lục Nhẫn trong lòng tôi dường như không còn cao không thể với tới nữa.

Nhưng tôi lại không thích cậu ấy thật sự rơi xuống khỏi thần đàn, tôi chỉ thích cảm giác Lục Nhẫn cao quý chỉ thuộc về một mình tôi.

Hôm nay cậu ấy về ký túc xá lấy sách, tôi đợi cậu ấy trên con đường nhỏ dưới lầu, nghe thấy một người bạn cùng phòng của cậu ấy đuổi theo cãi nhau.

Người bạn cùng phòng này hơi quen mặt, chúng tôi dường như đã gặp nhau, hình như là ở sân bóng rổ, lúc đó tôi cãi nhau với anh cả, tâm trạng không tốt, cả người uể oải, quả bóng lăn đến chân tôi, có người gọi tôi đá qua, tôi liền không đá.

Cuối cùng là một omega cười đi tới nhặt về, hình như chính là cậu ta.

“Lục Nhẫn, nếu cậu ta biết bộ mặt thật của cậu, chắc chắn sẽ không theo đuôi cậu nữa…”

“Câm miệng.” Lục Nhẫn dừng bước, quay đầu lại, lạnh lùng cảnh cáo omega kia: “Tôi bảo cậu câm miệng.”

Ánh mắt âm hiểm của cậu ấy khiến omega kia sững sờ tại chỗ.

Lục Nhẫn đi đến con đường nhỏ, nắm lấy cổ tay tôi: “Đi thôi, ở đây nghe lén à?”

“Làm gì có.” Tôi muốn quay đầu nhìn lại, Lục Nhẫn không cho phép, ném quyển sách vào n.g.ự.c tôi: “Cầm giúp tôi.”

“Ồ.”

Chúng tôi đi gần nhau trong trường, vẫn bị không ít người bàn tán. Danh tiếng của tôi không tốt, là alpha bị nhà họ Thịnh ghét bỏ, lại còn có tính tình lớn, hơn nữa em trai omega cùng cha khác mẹ của tôi cũng ở trường này, và rất được yêu thích, tôi gần như trở thành đối tượng đối chiếu không được chào đón.

Mà Lục Nhẫn lại rất nổi tiếng trong trường, xinh đẹp, học giỏi… Thế nên mọi người bàn tán xôn xao, không biết mối quan hệ của chúng tôi tốt lên từ lúc nào.

Đều tò mò liệu tôi có đang theo đuổi Lục Nhẫn không.

Không ít người bạn tốt của Lục Nhẫn còn nhắc nhở cậu ấy tránh xa tôi.

Thực ra tôi rất tức giận, thầm mắng đám ngu xuẩn này, tôi đâu phải là cái gì đáng sợ, tôi còn có tiền, dựa vào đâu mà phải tránh xa tôi.

Hừ! Mặc dù mối quan hệ của tôi và Lục Nhẫn sẽ không công khai, nhưng chúng tôi ở trong bóng tối, ôm nhau hôn hít an ủi, tôi lại thấy rất đắc ý.

Nhưng tôi không ngờ, anh cả đã lâu không liên lạc đột nhiên bảo tôi về nhà.

Trong thư phòng của anh ấy, người alpha cao lớn đẹp trai ngồi sau bàn làm việc: “Chơi đủ chưa? Chơi đủ rồi thì cắt đứt với cậu ta đi.”

“Cậu ta” là ai không cần nói cũng rõ.

Tôi mím môi, không lên tiếng.

Anh cả Thịnh thở dài: “Bao giờ em mới có thể đừng khiến anh phải lo lắng như Tiểu Bảo.”

Tiểu Bảo là em trai tôi, cùng tuổi nhưng nhỏ tháng hơn, tôi lập tức không phục: “Có gì mà anh phải lo lắng cho em, em không thừa kế tập đoàn, sau này cũng không làm cánh tay phải cho anh.”

Nói xong tôi muốn bỏ đi, bị alpha quát lại: “Thịnh Luyện.”

Mắt tôi đỏ hoe, anh cả đứng dậy đi đến, hai tay đặt lên vai tôi, xoay tôi lại, cúi đầu nhìn tôi: “Em luôn rất tùy hứng, tính cách như vậy không ai thích. Em nghĩ cậu bạn trai nhỏ đó của em thật sự thích em, hay là đang đùa giỡn em?”

Tôi ương ngạnh trừng mắt nhìn anh ấy: “Anh có ý gì?”

Anh cả Thịnh cười nhẹ một tiếng: “Em xưa nay ngu ngốc, người ta cho em một chút lợi lộc liền chạy theo.”

Khóe môi tôi trề xuống, anh ấy luôn mắng tôi ngu, không đáng yêu, còn gọi em trai là Tiểu Bảo, dần dần tôi cảm thấy mình quả thật là như vậy, nhưng rất buồn.

Tay anh cả đặt lên đỉnh đầu tôi, giọng lạnh đi: “Cậu bạn trai nhỏ tên Lục Nhẫn kia của em không phải người thường đâu, cậu ta là con riêng có từ trước hôn nhân của người đứng đầu Lục gia, không lâu sau khi Lục tiên sinh ly hôn, liền đón hai mẹ con cậu ta về.”

Mắt tôi đột nhiên mở lớn: “Cái gì?” Sau cú sốc là sự không tin: “Làm sao có thể, sao tôi lại không biết gì cả.”

“Em biết được cái gì, không gây chuyện bên ngoài cho anh là may rồi, bớt đối đầu với Tiểu Bảo thôi, anh đã cảm tạ trời đất rồi.”

Lại là lời này, trong lòng tôi lại bốc hỏa, nhịn cơn giận nói: “Tôi biết rồi.”

Lúc ra khỏi cửa, tôi gặp Thịnh Nhiên đang bưng cà phê.

Tôi không nhịn được lườm cậu ta một cái, cậu ta cười cười: “Anh hai.”

Trông có vẻ rất quý tôi, thực tế ở trường tôi luôn cố gắng tránh cậu ta. Tôi thừa nhận mình hèn nhát, tôi ghét cậu ta.

 

back top