Tuy rằng ban ngày Thất hoàng tử không bị thương nặng gì, nhưng tối lại bị sốt.
Ta kinh ngạc, yếu ớt thật.
Ta canh giữ ở cửa đại trướng của Thất hoàng tử, nhìn thái y ra vào.
"Thập Nhất."
Ta nghe thấy Thất hoàng tử gọi ta.
Ta đi vào, thấy Thất hoàng tử nằm trên giường, mặt đỏ bừng, mắt tha thiết nhìn ta.
Hắn vẫy tay về phía ta.
Ta bước tới, Thất hoàng tử kéo tay ta.
Cảm nhận lòng bàn tay nóng hổi của hắn, ta không hiểu sao cảm thấy mặt mình cũng nóng lên.
Xong rồi, chẳng lẽ ta cũng bị sốt sao.
Thất hoàng tử bảo ta ở bên giường bầu bạn với hắn, đuổi hết những người khác đi.
Ta đành nằm rạp bên giường canh giữ.
Thất hoàng tử lại kéo kéo ta, bảo ta lên giường ngủ cùng hắn.
Ta do dự, điều này hình như không đúng lắm, nhưng ta lại không biết không đúng ở chỗ nào.
"Chúng ta không phải là huynh đệ tốt sao, Thập Nhất?"
Huynh đệ tốt sao?
Ta vẫn leo lên giường, ngủ cùng Thất hoàng tử.
Thất hoàng tử ngày hôm sau đã khỏe lại.
Hoàng đế nghe nói chuyện Thất hoàng tử bị ám sát, rồi lại bị bệnh, cũng không nói gì.
Chỉ tượng trưng cho người điều tra hung thủ ám sát, tiện tay ban thưởng chút vàng bạc.
Ta trừng mắt nhìn lão Hoàng đế đang ngồi ở vị trí trên cùng.
Sớm muộn gì cũng c.h.é.m ngươi.
Ai ngờ lão Hoàng đế lại nhìn thấy ta.
Hỏi Thất hoàng tử ta tên là gì.
Sắc mặt Thất hoàng tử hơi khó coi, vẫn trả lời: "Thập Nhất."
Lão Hoàng đế sờ râu, vẻ mặt đầy thâm ý nhìn ta.
Ta nhìn lão Hoàng đế, cảm thấy hắn có chút khiến ta ghê tởm.
Vẫn là c.h.é.m sớm thì hơn.
