ÁM VỆ CHỈ MUỐN ĂN NO AI NGỜ LẠI TRỞ THÀNH HOÀNG HẬU

Chương 11

Vừa trở về đã có một tên thái giám nói giọng the thé đến tìm ta.

Nói Hoàng đế muốn ta vào cung.

Ta cảm thấy mặt Thất hoàng tử đều đen lại.

Thất hoàng tử nói ta bị bệnh, tạm thời không thể vào cung diện thánh.

Hắn lại tranh cãi với tên thái giám kia rất lâu.

Cuối cùng vẫn nói để ta mười lăm ngày sau lại vào cung.

Thất hoàng tử cười tiễn tên thái giám đi, quay đầu lại sắc mặt đã âm trầm.

Hắn bắt đầu thường xuyên bàn bạc việc với người khác.

Mỗi ngày đều bận rộn.

Ta cũng đi theo sau lưng hắn loanh quanh.

Thất hoàng tử đang xem tình báo của Thái tử do thủ hạ mang đến.

"Ngươi muốn g.i.ế.c Thái tử sao?"

Thất hoàng tử im lặng một lát, vẫn gật đầu.

"Ta phải trở thành Thái tử trước, rồi sau đó kế vị sẽ danh chính ngôn thuận hơn."

Ta gật đầu, "Ta giúp ngươi g.i.ế.c hắn."

Thất hoàng tử nhìn dáng vẻ nghiêm túc của ta, cười nhéo mũi ta.

"Đúng, Thập Nhất lợi hại như vậy, phải dựa vào Thập Nhất rồi."

"Bây giờ chưa vội, chúng ta phải từ từ nhổ đi móng vuốt của hắn."

Thất hoàng tử nhẹ gõ lên mặt bàn, nheo mắt lại.

Cứ như vậy trôi qua không biết bao nhiêu lần mười lăm ngày.

Hoàng đế không còn nhắc đến chuyện bảo ta vào cung nữa.

Ta tò mò hỏi Thất hoàng tử.

Thất hoàng tử nói hắn đã dâng tặng cho người cha tốt của hắn hơn mười mỹ nhân.

Hoàng đế bây giờ căn bản không có thời gian quản ta.

Ngày mười bảy tháng năm đó, Thất hoàng tử đột nhiên không còn bận rộn nữa.

Hắn ở một mình trong phòng suốt cả ngày.

Không hề ăn cơm.

Ta thấy không ổn, đẩy cửa vào gọi hắn ăn cơm.

Hắn đã uống rất nhiều rượu.

Mặt rất đỏ.

Thấy ta đi vào, hắn cười vẫy tay với ta.

Ta bước tới, dùng tay che mắt hắn.

"Đừng cười nữa."

Còn khó coi hơn cả khóc.

Ta cảm thấy lòng bàn tay mình ẩm ướt, nóng nóng.

Là hắn đang rơi lệ.

Ta không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể ngồi một bên bầu bạn với hắn.

Hắn nói với ta hôm nay là ngày giỗ của mẫu phi hắn.

Ta vỗ vỗ lưng hắn.

"Không sao, ta còn không biết cha mẹ ta là ai."

Thất hoàng tử sững sờ, có lẽ chưa từng thấy kiểu an ủi người như ta.

Ta lại vẫn vắt óc suy nghĩ để an ủi hắn.

"Thật đó, từ lúc ta biết chuyện đã là một tiểu ăn mày, là quản gia của Thái tử mang ta về phủ Thái tử làm ám vệ."

Thất hoàng tử dở khóc dở cười che miệng ta lại.

"Thôi được rồi, không cần ngươi an ủi nữa."

Ta đành im lặng.

Hắn lại uống một ngụm rượu.

"Mẫu phi ta từng là phi tần được Hoàng thượng sủng ái nhất."

"Bọn họ cũng coi như là thanh mai trúc mã, quen biết nhau từ nhỏ."

"Lúc Hoàng thượng còn là Hoàng tử, hắn cùng mẫu phi ta tư định chung thân, nói sẽ vĩnh viễn bảo vệ mẫu phi."

"Sau khi hắn đăng cơ liền nạp mẫu thân làm phi."

"Hắn ngày đêm ở bên mẫu phi ta, nói đủ lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển. Mẫu phi cho rằng đó là thiên ân lớn lao, là nàng đã không gả nhầm người."

"Nhưng người trong hậu cung nào mà không ghen ghét nàng, dù nàng chẳng làm gì."

"Huống hồ, thiếu niên từng cùng nàng tư định chung thân kia đã sớm bị quyền thế làm mờ mắt."

"Ân sủng của quân vương như nước chảy, một khi Hoàng thượng không còn để tâm đến nàng nữa, nói c.h.ế.t cũng chỉ là chuyện vài tháng."

Thất hoàng tử nói, mẫu phi hắn c.h.ế.t trong sự hãm hại của chúng nhân tiền triều hậu cung.

Ông ngoại bị gán tội thông đồng với địch, cả nhà trên dưới chỉ trong một đêm chỉ còn lại hắn.

Mẫu phi hắn dập đầu đến chảy m.á.u trước điện cũng không gặp được một mảnh áo của Hoàng đế.

Cuối cùng c.ắ.t c.ổ tay tự sát.

Máu tươi khắp sàn bầu bạn với Thất hoàng tử hết năm này qua năm khác.

"Sau này có ta bầu bạn với ngươi."

Ta nói.

"Thập Nhất, ngươi phải nhìn ta, ta không muốn biến thành Hoàng đế như vậy."

Thất hoàng tử cười, nhưng lại rơi lệ.

"Ngươi xem hắn, dù ngồi trên điện đường cao nhất, lại có mấy người thật lòng đối đãi với hắn."

"Những đứa con như chúng ta hận không thể g.i.ế.c hắn, thay thế hắn."

"Hoàng hậu, phi tử của hắn vì quyền thế mà lấy lòng hắn."

"Nhưng đều không có chân tâm."

Thất hoàng tử ôm chặt ta.

"Thập Nhất, chân tâm là quý giá nhất, ngươi phải mãi mãi chân tâm với ta."

Ta ôm hắn, gật đầu.

Thất hoàng tử lại cười, cười rồi hôn ta.

Ta biết lần này chắc chắn không phải là huynh đệ nữa.

Nhưng ta không bận tâm.

 

back top