ÁM VỆ CHỈ MUỐN ĂN NO AI NGỜ LẠI TRỞ THÀNH HOÀNG HẬU

Chương 4

Được nhàn rỗi mấy ngày, Thất hoàng tử lại gọi ta đến thư phòng của hắn.

"Không biết Thập Nhất mấy ngày nay thích nghi thế nào?"

Ta gật đầu, "Rất tốt."

Hy vọng sau này đều như vậy.

"Đã như vậy, chi bằng bắt đầu từ hôm nay, Thập Nhất ở bên cạnh ta hầu hạ thân cận thì thế nào?"

A, không thể nhàn rỗi chơi bời nữa rồi.

Mặt ta có chút khó coi, không tình nguyện đáp: "Vâng."

Từ ngày đó trở đi, Thất hoàng tử luôn mang ta theo bên mình.

Hắn bàn việc với người khác thì ta đứng một bên thẫn thờ.

Có lần ta suýt ngủ gật, là Thất hoàng tử đã đỡ ta một cái.

Ta cười cảm kích với hắn, rồi lại tiếp tục thẫn thờ.

Mấy ngày sau, Thất hoàng tử cuối cùng cũng không bàn việc nữa.

Ta cuối cùng không cần đứng đó làm vật may mắn nữa rồi.

Thất hoàng tử đang ngồi uống trà trong lương đình, ta đứng một bên nhìn hắn uống trà.

"Thập Nhất đang nghĩ gì vậy?"

Thất hoàng tử đột nhiên lên tiếng, làm ta giật mình, ta đứng thẳng người.

"Không nghĩ gì cả, đang nhìn người uống trà."

Thất hoàng tử nhìn vào mắt ta, mỉm cười.

"Thập Nhất gọi Thái tử cũng là gọi 'người' sao?"

Ta nghĩ một chút.

"Ta chưa từng nói chuyện với Thái tử."

Tâm trạng của Thất hoàng tử hình như đột nhiên tốt hơn một chút, hắn cười.

Cười trông đặc biệt đẹp.

"Thập Nhất quả thật thú vị."

Hắn rót một chén trà, đặt ở đối diện, ra hiệu cho ta ngồi xuống.

Ta ngồi đối diện hắn.

"Đến đây, Thập Nhất nếm thử trà ta pha thế nào."

Ta một hơi uống cạn chén trà, tặc lưỡi.

"Hơi đắng."

Thất hoàng tử mỉm cười.

"Phải đó, cho dù kỹ thuật pha trà của ta có cao siêu đến đâu, thì trà pha ra vẫn mang vị đắng."

Ta không hiểu.

Ám Nhị đã dặn, không hiểu thì đừng lên tiếng.

Thế là ta yên lặng như gà con ngồi đó không nhúc nhích.

Thất hoàng tử lại lên tiếng.

"Thập Nhất có thích uống trà không?"

Ta lắc đầu.

"Ta thích đồ ngọt, không thích đồ đắng."

Thất hoàng tử vẫy tay, gọi một người hầu đến.

Không lâu sau người đó bưng đến một ấm nước.

Thất hoàng tử tự tay rót cho ta một chén.

Ta nhìn thứ màu trắng trong chén.

"Đây là gì?"

"Thập Nhất chưa từng thấy sao? Đây là sữa bò, có thêm chút kẹo mạch nha, nó ngọt."

Ta nếm một ngụm, ngọt thật, ngon quá.

Ta ực ực uống hết một chén, Thất hoàng tử lại rót cho ta một chén nữa.

Ta vừa định uống thì bị Thất hoàng tử giữ chặt cánh tay.

"Uống từ từ thôi, còn rất nhiều, ngươi muốn lúc nào cũng có."

"Thật sao? Chỉ cần ta muốn là sẽ có sao?"

Thất hoàng tử cười gật đầu.

Ta sung sướng ôm chén uống từng ngụm nhỏ.

Thất hoàng tử quả là người tốt.

Ta nhìn Thất hoàng tử dùng chén trà nhỏ uống thứ trà đắng ngắt, nghĩ một chút, bưng ấm rót một chút sữa bò vào chén trà nhỏ của hắn.

"Ngươi cũng uống đi."

Thất hoàng tử có chút kinh ngạc nhìn ta.

Ta cau mày.

"Ngươi thích đồ đắng sao?"

Sao lại có người thích đắng mà không thích ngọt nhỉ.

Người hầu bên cạnh vội vàng tiến lên muốn mang đi chén trà có sữa bò.

Thất hoàng tử phất tay xua họ lui xuống.

"Không, ta cũng thích ngọt."

Ta hài lòng gật đầu, đúng vậy, nên thích ngọt mới phải chứ.

 

 

back top