Nhưng lại trượt chân ngã xuống giường.
Vạn Ưng đưa tay đỡ eo tôi.
“Cẩn thận kẻo trẹo eo!”
Khâu Xà cũng đỡ hông tôi.
“Cẩn thận kẻo ngã mông!”
Đỡ tôi xong cả hai bên đều sững sờ.
Kiều Báo liếc nhìn họ, không yên tâm nói:
“Tôi thấy tối nay hai người đừng trông chừng nữa, để tôi trông chừng.”
Buổi tối bệnh viện rất lạnh.
Kiều Báo nằm bên cạnh tôi.
Tôi không nhịn được rúc vào người hắn ta.
“Đừng nhúc nhích.”
Giọng hắn ta lạnh lẽo.
“Anh không lạnh sao?”
Tôi rúc trong chăn hỏi hắn.
Hắn ta không trả lời tôi.
Tôi mở to mắt nhìn hắn.
“Anh thích tôi từ khi nào thế?”
“Tao không có.”
“Xì.”
Tôi cười lạnh một tiếng.
Hắn ta cau mày.
Da Kiều Báo trắng trẻo, cơ bắp đẹp mắt và rõ ràng.
Vạn Ưng và Khâu Xà còn có chút nhiệt tình với tôi.
Chưa từng thấy kiểu người theo đuổi người khác mà lạnh nhạt như Kiều Báo.
Nhiệt độ điều hòa trong bệnh viện quá thấp.
Tôi tìm hơi ấm thuận thế gối lên cánh tay hắn, quay lưng dẩu m.ô.n.g về phía hắn, khinh thường bĩu môi.
“Anh cứ giả vờ đi.”
Giọng Kiều Báo lạnh băng:
“Đừng gối lên tao.”
Tôi không nói nên lời.
Ngáp một cái lười biếng.
“Theo đuổi người ta mà không có chút thành ý nào sao?”
Hắn ta cau mày.
“Rốt cuộc là ai theo đuổi mày?”
Tôi buồn ngủ quá nên không trả lời hắn.
Kiều Báo lay người tôi.
Giọng trầm thấp:
“Đừng gối.”
Tôi mơ mơ màng màng đẩy tay hắn ra, vặn vẹo thân mình trong vòng tay hắn.
Kiều Báo lật người đè tôi dưới thân.
Tôi bị hắn ta siết chặt thắt lưng, kéo về phía sau.
Đột nhiên tỉnh giấc.
“Anh!”
Không phải nói là phải cùng nhau "chia chác" tôi sao?
Sao Kiều Báo lại không giữ lời thế!
Ăn một mình à!
...
