Sáng hôm sau tỉnh dậy, chân tôi mềm nhũn.
Kiều Báo mặc áo bệnh nhân cho tôi.
Vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước.
Nhưng lại lạnh mặt đút cho tôi một thìa cháo.
“Tao sẽ chịu trách nhiệm với mày.”
Hắn ta vẻ mặt nghiêm túc:
“Tao cũng không biết tại sao lại như thế này.
“Tao chưa từng phạm sai lầm như vậy.
“Nhưng đã phạm rồi, tao sẽ không bỏ mặc mày.”
Hắn ta móc mấy tấm thẻ ngân hàng từ trong túi quần ra.
Nhét vào tay tôi.
“Tất cả những gì tao có trong những năm qua.
“Tiền tiết kiệm.
“Đều cho mày.”
Mẹ kiếp.
Mắt tôi sáng rực.
Anh nói sớm đi chứ!
Nói sớm là anh có tiền.
Trước đây tôi chạy trốn làm gì?
Không ngờ cảm giác được đàn ông cưng chiều lại tuyệt vời đến thế.
Ai muốn làm trai thẳng thì cứ làm đi.
Tôi mắt phát sáng nhét thẻ vào lòng.
“Sao anh không nói sớm, nói sớm tôi đã theo anh rồi.”
Kiều Báo nhấn nhẹ vào khẩu s.ú.n.g trong túi quần, lạnh lùng nói:
“Hai thằng kia, tao sẽ xử lý.
“Tao sẽ không để bọn chúng làm tổn thương mày.”
Đợi hắn ta ra ngoài thanh toán viện phí cho tôi.
Tôi vẫn còn đắm chìm trong niềm vui tiền bạc.
Khâu Xà vội vàng xông vào.
“Khương Lạc Lạc, tao đưa mày đi! Không đi là không kịp nữa!”
“Đi đâu?”
“Đến một nơi chỉ có hai chúng ta!”
Tôi là một người đàn ông thực tế.
Do dự nhìn hắn.
Cân nhắc kỹ lưỡng.
“Anh có mấy tấm thẻ?”
Không đợi hắn ta trả lời, Vạn Ưng đột nhiên xuất hiện.
Hắn ta chắn đường chúng tôi.
Ánh mắt hung dữ:
“Muốn lén lút đưa cậu ta đi?
“Muốn nuốt một mình à?”
Không khí giữa hai người như chiến trường bùng cháy.
Khâu Xà nhếch mép:
“Tao thấy mày cũng muốn nuốt một mình thì có?”
Tôi thầm thở dài trong lòng.
Hai anh đừng tranh nữa.
Tối qua tôi đã bị nuốt rồi.
Vạn Ưng lại trực tiếp bóp cằm tôi trước mặt Khâu Xà.
Hắn ta hôn tôi một cái thật mạnh.
Nhìn Khâu Xà đầy khiêu khích:
“Mày đã 'thân mật' rồi, tao cũng phải 'thân mật'.”
Tôi cau mày.
Vạn Ưng bất mãn:
“Sao? Không cho tao 'thân mật' à?”
Không phải.
Tôi lo lắng hỏi:
“Thế anh có mấy tấm thẻ?”
Họ thế này, tôi khó chọn quá!
Rồi tôi chợt nảy ra một ý tưởng.
Mắt sáng lên nói:
“Hay là tôi tổ chức... đấu giá? Ai trả giá cao hơn thì thắng?”
Tôi sắp lao vào cuộc sống hạnh phúc được đàn ông bao nuôi rồi!
Lúc ba người họ đang tranh cãi trong phòng.
Tôi hân hoan đi vào nhà vệ sinh.
Nhiều tiền như vậy, tôi không biết phải tiêu làm sao nữa!
Lúc đi vệ sinh không nhịn được cười ra tiếng.
Ông lão bên cạnh kêu lên một tiếng kinh ngạc.
“Cậu! Sao cậu vẫn chưa chạy!”
Là ông lão lần trước khỏi bệnh kỳ diệu, đến bệnh viện lấy đồ bỏ quên lần trước.
“Tôi chạy làm gì? Tôi còn chưa đến lúc xuất viện mà.”
Tôi nghi ngờ hỏi ông.
Mắt ông mở to:
“Ba người họ muốn g.i.ế.c cậu, nhìn là biết xã hội đen rồi!”
“Cái gì?”
Ông thần thần bí bí kéo tôi sang một bên.
“Lần trước cậu chưa tỉnh, tôi nghe thấy...”
