Khi Quý Tụng Mân trở về, Yến Trì đang ngồi trên sô pha xem video gặm bánh kem, cửa kính đẩy ra, anh lập tức nhìn qua.
“Kết thúc rồi sao? Hai người nói chuyện thuận lợi chứ.”
“Ừm, cũng ổn,” Quý Tụng Mân gật đầu, “Chúng ta đi thôi, đừng để dì nhỏ đợi lâu.”
Đã đi nhà dì nhỏ vài lần, Quý Tụng Mân hiện tại quen cửa quen nẻo, không khác gì về nhà mình.
Miếng bánh kem cuối cùng được Yến Trì đút vào miệng Quý Tụng Mân, anh cười đứng dậy: “Vậy đi thôi.”
Hai người nắm tay ra cửa, Yến Trì bất động thanh sắc liếc qua mặt và tay Quý Tụng Mân, thầm nghĩ, hai anh em họ tổng không ở văn phòng đánh nhau chứ? Vừa nghĩ đến, Yến Trì lại cảm thấy không đến mức, người có cảm xúc ổn định như Quý Tụng Mân, đại khái sẽ chỉ bảo Quý Việt Đình ngồi xuống uống ly trà.
Vừa trải qua thay đổi cảm xúc quá nhanh, Quý Việt Đình không đi, ngược lại nắm chặt chén trà Quý Tụng Mân đưa cho hắn dựa vào cạnh cửa, yên lặng chú mục.
Họ đứng gần nhau quá.
Lúc ra cửa Yến Trì có phải chủ động nắm tay anh trai hắn không?
Sao lại cười.
Quý Việt Đình không nhìn Quý Tụng Mân, chỉ là nhìn về phía Yến Trì, cảm xúc phức tạp cuồn cuộn trong đáy mắt.
Quý Tụng Mân nhìn em trai: “Còn không đi?”
“Anh đi đâu?” Quý Việt Đình hỏi.
Quý Tụng Mân không có nghĩa vụ trả lời, nhưng nếu Quý Việt Đình hỏi, anh nói thẳng không sao: “Về nhà dì nhỏ.”
Dì nhỏ...... Dì nhỏ? Quý Tụng Mân ở đây không còn người thân, từ đâu ra dì nhỏ, vậy chỉ có thể là Yến Trì...... Sắc mặt Quý Việt Đình càng kém, cả trái tim đều bị ngâm trong axit nồng đậm, đau đớn và không cam lòng.
Dựa vào cái gì? Họ chẳng lẽ đã gặp qua phụ huynh? Vào khi nào...... Chẳng lẽ là lúc mình còn chưa tỉnh lại?
Tai nạn xe cộ đáng chết! Xe thể thao đáng chết! Đường núi đáng giận!
Về sau dù có tiêu thụ có nói mòn miệng mình cũng tuyệt đối sẽ không mua lại cái nhãn hiệu xe đó!!
Nhìn thời gian, Yến Trì có chút nóng vội, anh nghĩ nếu không đi nữa thì đồ ăn Yến Phi nấu đều nguội mất, vì thế anh cách quần áo nhéo nhéo cánh tay Quý Tụng Mân.
Tiếp nhận tín hiệu thúc giục của Yến Trì, Quý Tụng Mân không còn quản em trai thất hồn lạc phách nữa, những gì nên nói anh đều đã nói, trong hợp đồng có một bộ phận không cần ký tên có thể chuyển nhượng, Quý Tụng Mân vừa rồi không đề cập, anh cảm thấy không cần thiết.
Quý Việt Đình là người trưởng thành, chờ bình tĩnh lại, sẽ tự đưa ra phán đoán.
Bất quá trong chớp mắt, họ liền cùng nhau biến mất ở cuối hành lang.
Trong hành lang rộng lớn, chỉ còn lại Quý Việt Đình một mình đứng lặng thật lâu.
Kết thúc buổi tụ họp nhỏ về đến nhà, Yến Trì vừa ăn quả nho Quý Tụng Mân lột, vừa nói ra những lo lắng đã giấu cả đêm: “Quý Tụng Mân, anh và Quý Việt Đình như vậy, thật sự không sao chứ?”
“Không cần lo lắng những điều đó,” Quý Tụng Mân ôm eo Yến Trì ngồi lên đùi mình, ngữ khí bình thường, “Em gặp nhà ai anh em không cãi nhau chưa?”
“Ai em biết, nhưng đó không phải là một chuyện a......” Yến Trì dù chậm hiểu hiện tại cũng đã hiểu, mâu thuẫn giữa hai người họ dấy lên vì chính mình.
Nghe thấy lời tỏ tình của Quý Việt Đình, anh biểu hiện bình tĩnh, nội tâm lại bằng không. Khoảnh khắc đó, anh rất lo lắng Quý Tụng Mân sẽ không vui, lo lắng đối phương sẽ vì quá khứ lần nữa hoài nghi chính mình.
Yến Trì không muốn nhìn thấy những điều đó.
“Hai người ở trong văn phòng đều nói gì thế?”
“Vài chuyện lặt vặt không quan trọng, còn lại...... Hắn nói, hắn còn muốn tiếp tục theo đuổi em.” Quý Tụng Mân dựa vào vai Yến Trì, lại không hề kiêng dè tâm tư Quý Việt Đình, “Yến lão sư, điều này làm anh có cảm giác nguy cơ lắm.”
Yến Trì vốn dĩ còn đang lo lắng, nghe anh ta nói vậy ngược lại bị chọc cười, nâng mặt hôn một cái: “Nghĩ gì thế, em là người đứng núi này trông núi nọ như vậy sao?”
“Không liên quan đến em, em rất tốt, anh chỉ là lo lắng mị lực của mình không đủ.”
“Ồ?”
“Quý tổng lo lắng mị lực của mình không đủ ở đâu?” Yến Trì nhướng mày, sờ qua mặt anh ta, “Là khuôn mặt, hay là dáng người? Hay là......” Nói, anh đùi khẽ động, không tính dùng sức mà hướng xuống ngồi ngồi, “Hay là cái này a?”
Hô hấp Quý Tụng Mân bỗng chốc biến nặng.
“Làm sao bây giờ, em cảm thấy đều rất có mị lực a.” Yến Trì từ từ đung đưa chân, dùng gót chân cọ nhẹ chân quần tây Quý Tụng Mân, “Vừa rồi bảo em đừng lo lắng, vậy hiện tại chính anh cũng đừng lo lắng những điều đó.”
Bàn tay đặt sau eo không tự giác di động, thăm dò vào áo sơ mi.
Hô hấp dần dần nóng cháy của Quý Tụng Mân nhắc nhở Yến Trì, Alpha đang xảy ra biến hóa gì.
“Muốn làm sao?” Yến Trì hỏi anh ta.
Kì mẫn cảm thật sự làm người ta nguyên khí đại thương, bất đắc dĩ, họ đã cấm dục nho nhỏ một đoạn thời gian, gần đây cho dù có thân mật cũng bất quá là một ít đánh đ.ấ.m nhỏ, không làm quá phận.
Ít nhất, hàng dự trữ trong nhà rất sung túc.
“Có thể không,” tư thái Quý Tụng Mân rất lịch thiệp, động tác vuốt ve trên tay lại không giống lời nói tao nhã, “Lần này có thể trước trói anh lại.”
Yến Trì đối với điều này không tỏ ý kiến.
Rốt cuộc ai vất vả sau khi anh ta bị trói, điều này khó nói.
Anh nhìn qua sắp xếp công việc ngày mai, nói với Quý Tụng Mân: “Chậm nhất là ba giờ.” Sáng ngày hôm sau không có việc gì, ba giờ kết thúc thì sáng sớm vẫn còn thời gian ở nhà chậm rãi.
Quý Tụng Mân không chút tốn sức bế người lên: “Thỏa thuận.”
Cửa phòng ngủ khép lại, tiếng tất tốt của plastic vang lên một lần lại một lần, Hạt Dẻ khó hiểu mà ở khe cửa loạn chạy, tò mò bên trong rốt cuộc có thứ gì.
Kim đồng hồ kim giây vang nhỏ trong sự truy đuổi, ánh trăng ngoài cửa sổ cũng tùy theo mà động.
Chiếc cà vạt thêu văn ám hồng bị mồ hôi làm ướt sũng, lăn lộn nhiều chỗ, từ cổ tay Alpha đến mắt cá chân, nhăn nhúm không chịu nổi. Nó được một đôi tay trắng nõn xinh đẹp triển khai, lại ở một chỗ khác nhợt nhạt vòng một vòng, từ sự trói buộc biến thành nhà giam cam tâm tình nguyện.
Hai tiếng hít thở một nhẹ một nặng trùng điệp đan xen, giữa quang ảnh lưu chuyển, mày mắt người kề tai áp má.
Đột nhiên, Yến Trì ngồi dậy nắm lấy phần cuối cà vạt trong tay, nhíu mày nói: “Em đã nhìn ra, anh vẫn không mấy vui vẻ.”
“Làm sao thấy được?” Quý Tụng Mân không phủ nhận, động tác dừng lại.
Lòng bàn tay vuốt ve giữa lông mày, đuôi mắt Alpha, Yến Trì nói: “Không có chỗ nào quá rõ ràng, anh rất biết giấu cảm xúc...... Nhưng em chính là có thể cảm giác được. Anh không vui.”
Quý Tụng Mân không nói, mặc cho Yến Trì vuốt ve chơi đùa trên mặt mình.
“Hơn nữa,” Yến Trì dừng lại, vòng cà vạt thêm một vòng nữa trên bàn tay, cánh tay phát lực kéo đầu người kia lên, “Hơn nữa vừa rồi anh dùng lực quá mạnh, em rất khó không cảm giác được.”
Phần lớn thời gian, Yến Trì trên giường đều rất dễ nói chuyện. Anh mềm mụp, chỉ cần Quý Tụng Mân đưa ra yêu cầu, trong phạm vi năng lực anh đều sẽ tận lực thỏa mãn, ngay cả cuối cùng mệt đến đầu ngón tay cũng không nhúc nhích được, cũng vui vẻ chịu đựng.
Nhưng trước mắt thì khác.
Cái đêm này anh rất rõ ràng nhận thấy được cảm xúc đối phương không đúng.
Yến Trì vẫn luôn đang chờ đợi, chờ đợi Quý Tụng Mân mở miệng với mình, thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngay cả anh hiện tại hỏi đến trình độ này, Quý Tụng Mân đều ngậm miệng không nói, điều này làm Yến Trì có chút bực bội.
Một khi đã như vậy, anh liền đến giúp Quý Tụng Mân một chút.
“Có cái gì muốn nói với em sao?”
“Xin lỗi.”
Không thể không nói, Alpha này thật sự rất biết xin lỗi.
Đáng tiếc chiêu này hiện giờ vô dụng.
“...... Quý Tụng Mân, em có chút tức giận.” Yến Trì hai đầu gối mở ra ngoài, trên cao nhìn xuống liếc anh ta.
Nghe vậy, trên mặt Quý Tụng Mân rất nhanh xẹt qua một tia cảm xúc gần như vô thố, bất quá trong chớp mắt biến mất không thấy, anh ta thỏa đáng duỗi tay nâng sau eo Yến Trì, phòng ngừa người ngã xuống: “Là anh chỗ nào làm không tốt sao? Em nói đi, anh đều có thể sửa.”
Mục tiêu của anh ta vốn dĩ là tận thiện tận mỹ, ở chỗ Yến Trì làm được tốt nhất, làm được không ai có thể siêu việt.
“Đây là anh nói, anh phải tuyệt đối tuân thủ.” Yến Trì mím môi kéo chặt cà vạt, mạch m.á.u đại thanh sắc trên mu bàn tay trắng nõn nổi lên.
“Cái thứ nhất, không được nói xin lỗi.”
Lòng bàn tay Quý Tụng Mân đột nhiên cuộn lại.
“Anh làm sai cái gì? Em chỉ trích anh sao?” Yến Trì thở hổn hển một hơi, bất động thanh sắc hướng xuống dưới, mồ hôi nóng ở hõm eo chảy lên bụng dưới Alpha, “Hay là nói, em không cho anh dùng sức?”
Mồ hôi lớn từ thái dương chảy xuống, Quý Tụng Mân khó nhịn mà chịu đựng thở dốc, khàn giọng đáp: “Không có.”
“Cho nên không được xin lỗi. Hôm nay không được, về sau cũng không cho phép.” Yến Trì hung dữ khuôn mặt đều lạnh đi xuống, khóe mắt đuôi lông mày cười nhạt đi, chỉ giữ lại sự lãnh cảm ban đầu, làm người ta không dám dễ dàng chống đối, “Làm được thì nói được.”
“...... Được.”
“Vậy chúng ta nói cái thứ hai. Em hỏi anh, Quý Việt Đình trước kia thích em, hơn nữa nói cho anh sau này muốn theo đuổi em, phải không?” Đây là quá khứ Yến Trì tự mình xâu chuỗi được.
So với vấn đề thứ nhất, Quý Tụng Mân tựa hồ càng không muốn trả lời cái này, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Đúng vậy.”
“Cho nên, anh là vì cái gì hạ quyết tâm về nước?” Lực đạo trên tay Yến Trì vẫn chưa buông ra, càng kéo càng chặt.
Mặc dù ở thời gian và thời điểm trước mắt cũng không thích hợp nói những điều này, nhưng Quý Tụng Mân biết mình không cách nào lảng tránh bất luận vấn đề gì đến từ Yến Trì.
Anh ta chỉ có thể lựa chọn thản nhiên, và chỉ sẽ thản nhiên.
“Hắn nói với anh, muốn về nước để theo đuổi em. Anh lúc ấy nghe thấy liền chịu không nổi,” Quý Tụng Mân bình tĩnh nhìn Yến Trì, “Sau này, bất ngờ đột nhiên xảy ra...... May mà chúng anh đều đại nạn không chết.”
Yến Trì nghe anh ta nói những quá khứ mình không thể nào biết được, lông mi rũ xuống.
“Ngày đó ánh trăng rất tròn, anh cùng mẫu thân mình ở cổng bệnh viện thoáng qua, bà ấy không thấy hướng anh, anh cũng không tâm gọi lại bà ấy, hết thảy đều nhẹ nhàng bình thường. Nửa năm sắp xếp sau vốn dĩ rất dày đặc, dày đặc đến...... Anh thở không nổi, nhưng khoảnh khắc đó, anh bỗng nhiên không muốn làm nữa.”
“Anh nhìn ánh trăng, nghĩ đây có phải là trời cao cho anh ám chỉ...... Hay là một cơ hội.”
Mà cơ hội, trước nay chỉ có một lần.
Nắm lấy nó, liền có được nó; bỏ qua nó, liền mất đi nó.
Thần sắc Yến Trì biến đổi lại biến, ngay cả chính anh cũng rất khó nói rõ, giờ phút này quanh quẩn trong lòng rốt cuộc là cái gì: “...... Hôm nay lúc nhìn thấy cậu ta, anh có từng làm rất nhiều giả thiết không?”
Nếu mình không trở về sẽ như thế nào? Nếu đối phương không xảy ra sự cố, thuận lợi trở về lại sẽ như thế nào?
Hô hấp hai người dây dưa vào một khối, Quý Tụng Mân không thể nào che lấp, chỉ có thể nói: “Đúng vậy.”
Giây tiếp theo, Yến Trì buông cà vạt ra, ôm lấy anh ta.
“Nhưng mà Quý Tụng Mân, giả thiết là không có ý nghĩa,” Giọng Yến Trì rất nhẹ và rất ôn nhu, “Em chỉ tin tưởng đồ vật trước mắt, mà hiện tại ở bên em chính là anh, vì em đeo nhẫn cũng là anh. Thời gian sẽ không lùi lại, người thực sự đưa ra lựa chọn đều là chính chúng ta.”
“Cho nên em tin tưởng mặc kệ làm lại bao nhiêu lần, bất luận những người khác và sự việc như thế nào biến đổi, lựa chọn cuối cùng của em —— sẽ chỉ là anh.”
Hô hấp Quý Tụng Mân đình trệ, tim đập xa đến nghe không thấy, bên tai anh ta chỉ có lời nói Yến Trì từng câu từng chữ nói ra:
“Yêu cầu thứ hai.”
“Quý Tụng Mân, mỗi một khoảnh khắc tương lai, anh đều phải tin tưởng chính mình, cũng tin tưởng em.”
Muôn vàn giả thiết không xác định, anh phải tin tưởng, em và anh chính là đáp án xác định duy nhất.
