BẠCH NGUYỆT QUANG BỊ ĐÁNH CẮP THÂN PHẬN

Chương 102

Vô số suy tưởng, không có cái nào vô lý thác loạn giống như trước mắt, Quý Việt Đình áp lực, từng câu từng chữ mở miệng: “Anh...... Tình cảm của em anh đều biết, anh cũng quen cậu ấy, anh......”

Còn nguyện ý gọi một tiếng anh, hắn đã lấy ra toàn bộ sức chịu đựng.

Gây rối trên hành lang không phải chuyện nên làm, sớm muộn gì cũng có chuyến này, Quý Tụng Mân không muốn Yến Trì lo lắng nhiều, hướng Quý Việt Đình nói: “Đi văn phòng, chúng ta nói chuyện riêng.”

Nói xong, anh ta chuyển hướng Yến Trì. Không cần nói nhiều, Yến Trì chỉ chỉ di động: “Em nói với dì nhỏ chúng ta hôm nay đi muộn một chút, anh kết thúc thì đến văn phòng bên cạnh tìm em.”

Quý Tụng Mân nhéo nhéo tay anh mới buông ra: “Được.”

Cửa kính trượt lại chậm rãi khép lại.

Trong công ty lớn như vậy, hai anh em đối diện nhau ngồi hai bên bàn đàm phán.

Bình tĩnh, giận dữ; hiểu rõ, oán hận.

“Còn có cái gì muốn nói với tôi.” Quý Tụng Mân đẩy tách trà về phía em trai.

“Đều lúc này, còn uống trà gì! Có phải anh đã sớm nghĩ như vậy rồi không, anh đã sớm muốn cướp cậu ấy đi phải không? Chuyện khi nào, lần đầu tiên tôi nhắc tới? Hay là lúc tôi nói phải về nước?” Quý Việt Đình phong độ toàn vô, Yến Trì không ở đây, hắn cũng không còn để ý bất luận thể diện nào.

Quý Tụng Mân là anh trai mình thì sao chứ, giống đực vì tranh đoạt bạn lữ vốn dĩ là chuyện thường thấy không còn gì để nói.

So với Quý Việt Đình, Quý Tụng Mân trước sau bình tĩnh: “Yến Trì không phải vật tư hữu của bất luận kẻ nào, em thích cậu ấy, không đại biểu cậu ấy thuộc về sở hữu của em, cậu ấy từng nhìn em, cũng không đại biểu cậu ấy muốn vĩnh viễn nhìn em.”

Mấy câu này, anh ta nói ra vô cùng không chừa lối thoát.

Quý Việt Đình cúi đầu, bỗng nhiên cười một tiếng: “Vậy thì sao? Cho dù như vậy, anh liền có thể không hề cố kỵ, chút nào không để ý cảm thụ của tôi? Anh, anh rõ ràng biết, anh rõ ràng so với ai khác đều rõ ràng tôi thích cậu ấy......”

“—— Vậy nếu tôi nói, tôi còn sớm hơn em thì sao?” Ánh mắt Quý Tụng Mân trầm xuống.

Quý Việt Đình bỗng nhiên ngẩng đầu.

“Quý Việt Đình, tôi còn sớm hơn em thấy cậu ấy, sớm hơn chú ý cậu ấy, sớm hơn yêu cậu ấy, nhưng âm dương sai khiến...... Trong những năm tháng đó, sao em không phải là người xuất sắc vượt xa tôi.

Nếu đã như vậy, sớm hơn mấy năm, lúc em mới tốt nghiệp, lúc em mới ra nước ngoài, thậm chí còn ở trong nước, mỗi ngày cùng cậu ấy bất quá mấy tòa nhà xa —— lúc đó, vì sao em không nói cho cậu ấy, chính mình thích cậu ấy?”

“Tôi......”

“Bởi vì em do dự, em d.a.o động, em không kiên định.” Quý Tụng Mân nhìn hắn, không khác gì trưởng bối nhìn vãn bối.

“Em cảm thấy thân phận địa vị mình cao, không muốn hạ mình theo đuổi người, em cảm thấy cậu ấy thích em, cho nên không sợ hãi, cho rằng bất luận thế nào đối phương đều sẽ không quên em.

Tôi đoán, em đại khái còn tưởng tượng qua, về sau mình có phải là có thể gặp được người tốt hơn...... Cho nên đâu, hiện giờ em sở dĩ quay đầu lại, rốt cuộc là bởi vì thích không quên được, hay là bởi vì, em căn bản không có gặp lại được người như vậy?”

Chưa từng nghe Quý Tụng Mân lạnh lùng sắc bén như thế, sắc mặt Quý Việt Đình biến đến trắng bệch.

Quý Tụng Mân nói không sai, hắn xác thật do dự d.a.o động, nhưng nhiều năm như vậy, hắn cũng chưa từng cùng người khác có quá mức tiếp xúc. Đối với đại thiếu gia như hắn mà nói, hành vi như vậy đã tính là hiếm thấy, nhưng hiện tại lấy ra đặt lên bàn, đối diện trước mắt, sao liền trở nên rẻ tiền như vậy?

“...... Tôi là có sai, nhưng chẳng lẽ anh liền dám nói, chính mình ở sự kiện này đối với tôi không thẹn với lương tâm?” Quý Việt Đình bắt lấy cọng rơm cuối cùng đặt câu hỏi.

Hắn vốn tưởng rằng Quý Tụng Mân sẽ nói là, nhưng đối phương lại một lần ngoài dự đoán của hắn: “Tôi làm không được.”

Quý Việt Đình kinh ngạc nhìn lại.

“Chuyện này, tôi xác thật nợ em,” Dùng tên họ của đối phương, Quý Tụng Mân chung quy hổ thẹn với Quý Việt Đình, anh ta không tính toán giấu giếm, kể hết trình bày, “Làm bồi thường, cổ phần công ty nước ngoài cuối cùng đều sẽ về danh nghĩa em, tương lai, em sẽ trở thành người nắm giữ cổ phần lớn nhất Trường Ưng, sẽ trở thành gia chủ nhà họ Quý.”

Vô số người khát vọng đến cực điểm tài phú ngập trời và quyền thế, liền cứ như vậy nhẹ bẫng bị Quý Tụng Mân vứt bỏ, bỗng nhiên giữa chừng, ngay cả Quý Việt Đình cũng cảm thấy, những thứ kia lại là một xu cũng không đáng giá.

“Anh!” Bị hành động Quý Tụng Mân dọa đến, Quý Việt Đình nói năng lộn xộn, nửa ngày mới thốt ra một câu, “Anh mẹ nó có phải điên rồi không?”

Đội tên của mình hoàn thành nhiều chuyện như vậy, hiện tại ngay cả gia tài con riêng mơ ước không được cũng muốn chắp tay tặng người, vượt qua ngàn dặm, đi vào nơi đối với anh ta mà nói xa lạ này, thế nhưng chỉ là vì theo đuổi một người?

Thế nhưng chỉ là vì Yến Trì?

Quý Việt Đình ngồi xuống, nhất thời cũng không biết nên nói thêm cái gì, chỉ khô khan: “Đồ của anh tôi không hiếm lạ, anh đoạt tôi, tôi mới không cùng anh làm cá mè một lứa.”

“Văn kiện tôi đã nghĩ xong, trừ cổ phần trong nước, những thứ khác đều thuộc sở hữu của em, mẹ cũng đã xem qua,” khuôn mặt Quý Tụng Mân bình tĩnh, “Bà ấy không có ý kiến.”

“Cái gì?” Quý Việt Đình lại lần nữa không thể tin được.

Mẫu thân thế nhưng không ý kiến, nhưng Quý Tụng Mân không phải cũng là con trai bà ấy......

Quý Việt Đình ngước mắt nhìn lại, trên mặt Quý Tụng Mân, hắn chỉ tìm được sự bình tĩnh.

Đứa trẻ thông minh mẫn cảm sẽ không thể không biết sự bất công của cha mẹ, thân ở trong xoáy nước, Quý Việt Đình so bất luận kẻ nào cảm thụ càng rõ ràng. Hắn nhìn anh trai trước mắt, khuôn mặt thành thục sắc bén này trong tầm nhìn hắn không ngừng thu nhỏ, hồi tưởng trở lại bộ dáng trẻ con ngày trước.

Vòng qua bàn ăn dài dằng dặc trong nhà cũ, Quý Tụng Mân ít nói cúi đầu hỏi hắn: “Anh có thể cùng em cùng nhau chơi không?”

Nếu ngày đó tâm tình tốt, Quý Việt Đình sẽ đáp ứng, nếu tâm tình không tốt, liền ném mặt cự tuyệt.

Hắn biết, anh trai muốn mượn chính mình để gặp mẹ.

Hắn có được rất nhiều thứ, không ngại ngẫu nhiên nới lỏng tay, từ kẽ ngón tay rò rỉ một chút cho người khác.

Trẻ con thiên chân lại có thể sợ, hồi tưởng lại mình lúc nhỏ, Quý Việt Đình cũng không biết, nếu vị trí hai người đổi, chính mình lại sẽ trưởng thành bộ dáng gì.

“Thời gian không còn sớm, tôi còn có việc,” Quý Tụng Mân đứng dậy, “Đi trước.”

Anh ta chỉnh sửa lại cà vạt, bỗng nhiên lại thấy chiếc nhẫn ở đầu ngón tay, nghĩ đến Yến Trì còn đang ở nơi cách một bức tường chờ đợi mình, luồng buồn bực đè nén trong lòng kia nháy mắt bị gió thổi tan, biến mất không thấy.

“Khoan đã!” Quý Việt Đình đột nhiên đứng dậy, binh linh bàng lang suýt nữa mang đổ ghế dựa.

Quý Tụng Mân quay người lại, lẳng lặng xem hắn: “Còn có cái gì muốn nói.”

“Cổ phần của anh tôi không cần, các người không ai có thể ép tôi ký tên, đó là đồ vật chính anh kiếm được, tôi đã nói, tôi không hiếm lạ!” Quý Việt Đình đỏ mắt, nói ra lời lại dùng sức, “Nhưng Yến Trì không giống nhau, tôi sẽ không cứ như vậy buông tay.”

“Ừm?”

“Tôi muốn theo đuổi cậu ấy, tôi còn sẽ theo đuổi cậu ấy.” Quý Việt Đình giống như bị trúng tà, lẩm bẩm cường điệu.

Sự hiếu thắng đã lâu dâng lên, hắn không muốn cứ như vậy thừa nhận chính mình thất bại trong tình cảm.

Hắn chỗ nào so không lại Quý Tụng Mân?

Yêu đương nói chuyện còn có thể chia tay, nhẫn đeo còn có thể lại tháo ra, chẳng qua là bỏ lỡ mấy năm, hắn không tin...... Hắn không tin khúc gỗ cứng nhắc Quý Tụng Mân này liền nhất định trội hơn chính mình!

Nghe vậy, Alpha lớn tuổi hơn lông mày khẽ nâng.

Lời khiêu khích đanh thép của Quý Việt Đình ở chỗ anh ta tựa hồ hoàn toàn mất đi lực đạo, anh ta chỉ xoay chuyển chiếc nhẫn, đạm thanh nói: “Em có thể thử xem.”

 

back top