BẠCH NGUYỆT QUANG BỊ ĐÁNH CẮP THÂN PHẬN

Chương 99

Trước khi thực sự tiếp xúc sâu sắc với Alpha, nhận thức của Yến Trì về Alpha chỉ dừng lại ở sách giáo khoa và những lần đối mặt ngẫu nhiên trong cuộc sống hằng ngày.

Ngay cả lần trước nửa đường bước vào kì mẫn cảm của Alpha, anh cũng chỉ là bị người ôm ôm ấp ấp cọ cọ, không xảy ra chuyện gì lớn.

Điều này làm anh sinh ra một loại ảo giác.

Alpha trong kì mẫn cảm, hẳn là không khó chiều như vậy.

Nhưng lần này thì khác......

Độ đậm đặc của tin tức tố bao trùm cả căn phòng không hề giảm, suốt bảy ngày, chân Yến Trì không hề chạm đất.

“Quý Tụng Mân......!” Yến Trì không mở được mắt, chỉ khàn giọng gọi người.

Hôm nay là ngày thứ mấy, anh...... Anh cũng không phân biệt rõ, chỉ cảm thấy thời gian và không gian trong mùi hương nồng đậm xen lẫn thành một đoàn, làm sao cũng không thể hóa giải.

Alpha trên giường thích những thứ khá truyền thống, lời nói cũng không nhiều, phần lớn thời gian đều im lặng không lên tiếng, nhưng chỉ cần nghe thấy Yến Trì khóc hoặc phát ra âm thanh khác, anh ta liền sẽ cúi xuống trấn an người, nhỏ giọng gọi anh là “Em bé”, hôn lên vành tai mềm mại của anh.

Ngoại trừ điều này, càng là đa dạng chồng chất.

Không biết là hoàng hôn ngày thứ mấy, vào lúc mặt trời lặn, anh ta ôm Yến Trì, từ chiếc rương nhỏ đầu giường lấy ra mẫu nước hoa nhỏ mà Yến Trì đã tặng anh ta lúc trước.

Nghe thấy tiếng mở ngăn kéo đầu giường, Yến Trì theo bản năng co rút, cố gắng mở đôi mí mắt cay xè, có chút hoảng loạn hỏi: “Anh...... làm gì......”

Quý Tụng Mân bế anh lên, Yến Trì toàn thân vô lực, chỉ như búp bê Tây Dương ngã vào vai anh ta, nhưng tinh thần và thể lực của Quý Tụng Mân lại vẫn rất tốt, thậm chí chỉ dùng một tay liền nâng anh vững vàng.

Phía trước quá mức nóng bỏng, Yến Trì rầm rì hai tiếng, biên độ nhỏ xoay eo, có vẻ có chút nũng nịu.

Quý Tụng Mân ôm anh ấn vòi phun nước hoa, mùi hương hoa dạ ngọc lan nồng đậm thoáng chốc tràn vào khoang mũi, xâm chiếm tất cả cảm quan khứu giác.

Trực giác mẫn cảm của nhà điều hương và phản ứng theo bản năng khiến Yến Trì không ngừng bắt giữ, đi ngửi ngửi...... Trong lúc hoảng hốt, thế nhưng thật sự làm anh sinh ra ảo giác đang đắm chìm trong tin tức tố của Quý Tụng Mân.

“Sao đột nhiên lại dùng......”

Phải biết Quý Tụng Mân trước đây bảo vệ nó thật sự rất kĩ, Yến Trì có nói muốn mua cái mới anh ta cũng không chịu.

Quý Tụng Mân nghiêng đầu hôn anh: “Bởi vì muốn cho em cảm nhận được anh.”

Yến Trì nghe vậy có chút tủi thân, anh ấy lên án: “Anh lại không đi ra ngoài.”

“Ừm, anh không tốt.” Sau đó cũng không sửa đổi gì.

“......” Yến Trì không muốn để ý đến anh ta, duỗi tay đ.ấ.m hai cái lên lưng anh ta.

Bản đồ hồ nháo không ngừng khuếch trương, từ phòng ngủ bắt đầu lan ra bên ngoài, trải rộng toàn bộ căn phòng.

Trước mắt Yến Trì là hình ảnh đong đưa, anh rất phiền muộn mà nghĩ, chờ đến khi kì mẫn cảm kết thúc phải dọn dẹp bao nhiêu vệ sinh đây?

Quý Tụng Mân bắt giữ được ánh mắt anh, chủ động nói: “Em nghỉ ngơi là được, anh làm.”

Cũng không biết anh ta nói là cái gì.

Thời gian mất đi khái niệm, tin tức tố Alpha rốt cuộc giảm xuống một chút, Yến Trì không cảm nhận được sự biến hóa cụ thể của tin tức tố, nhưng ánh mắt Quý Tụng Mân dần dần thanh minh, hơn nữa còn vô cùng săn sóc mà rút ra.

“Ô......” Yến Trì nghiêng cuộn tròn thân thể, thật sự mệt đến không chịu nổi.

Quý Tụng Mân rũ mắt xoa xoa thái dương, đáy mắt nổi lên một chút áy náy, anh ta nghĩ, kì mẫn cảm về sau của mình có lẽ vẫn cần một ít thuốc ức chế, hoặc là một chiếc miếng cắn đeo lên liền không giải được...... Yến Trì trên người tuy không có dấu cắn rõ ràng, nhưng ở mặt bên mắt cá chân và thịt mềm bên trong đùi, đều có dấu răng nhợt nhạt.

“Quý Tụng Mân......”

Nghe thấy Yến Trì gọi mình, anh ta cúi đầu.

“Đồ tồi.”

Quý Tụng Mân rất tán đồng: “Ừm, đồ tồi.”

Tiếng sột soạt vang lên, Yến Trì cố gắng hoạt động thân mình dựa vào vai Alpha.

“Đồ tồi...... Ngủ ngon.”

________________________________________

Kì mẫn cảm kết thúc, ngày đầu tiên Yến Trì trở lại RH, là Quý Tụng Mân đưa anh đi.

Hai người vừa dính nhau không rời một tuần, cho dù kì mẫn cảm qua đi, không khí khi ở chung vẫn vi diệu. Giống như viên kẹo cứng đã tan chảy, ngậm trong miệng, có chút dính răng không nói nên lời.

Sau lưng nhét một chiếc đệm, Yến Trì thoải mái dễ chịu tựa lên trên, đến công ty mới bắt đầu lo lắng.

Trước khi xuống xe, anh vô cùng cẩn thận dò hỏi Quý Tụng Mân: “Quý Tụng Mân, trên người em bây giờ không có mùi tin tức tố của anh nữa chứ?”

Trời biết trước khi ra cửa anh đã xịt không dưới bốn chai xịt cách ly, hàng dự trữ trong nhà cũng toàn bộ khô kiệt, cái này tổng che đậy hết rồi chứ?

Ánh mắt Quý Tụng Mân có chút vi diệu, anh ta khẳng định gật đầu: “So với trước đây nhạt đi rất nhiều.”

“Thật sao? Vậy thì tốt rồi.” Yến Trì yên tâm xuống xe.

Nhưng anh ấy vừa mới tiến vào khu làm việc của nhà điều hương, thì mấy Alpha đứng đầu là Tần Tư Minh đã nghiêng ngả lảo đảo hơi thở thoi thóp.

“Yến...... Yến lão sư.” Tần Tư Minh hơi thở mong manh, gắt gao che mũi.

Tiểu Nhạc cũng coi như Alpha chất lượng cao, lúc này cũng buồn bực trong lồng ngực: “Lão sư, đối tượng của ngài quá hung mãnh.”

Hai người bọn họ còn tính nói được hai câu, còn lại mấy người, đã cúi đầu ở chỗ ngồi của mình lật khẩu trang.

Mấy Beta và Omega khác trên mặt đều không có phản ứng quá lớn, nhìn nhau quan tâm hỏi: “Tư Minh, Nhạc ca, các anh đều bị sao vậy?”

Yến Trì cũng rất kinh ngạc, anh có chút bối rối mà xách cổ áo mình lên ngửi ngửi: “Vẫn còn ngửi thấy sao?”

Các Beta và Omega đồng loạt lắc đầu.

Các Alpha bị sặc choáng váng không hẹn mà cùng gật đầu mạnh mẽ.

Đầu óc Tần Tư Minh đơ nửa ngày, bỗng dưng thông điện, nghĩ đến cái gì: “Tôi, tôi biết rồi...... Alpha sau khi đánh dấu sẽ phóng thích tin tức tố độc đáo, chỉ nhằm vào đồng tính.”

Tin tức tố như vậy có ý nghĩa khoanh vùng lãnh địa, triển lãm vật sở hữu, chúng nó sẽ chỉ công kích sự tồn tại của những Alpha khác, vừa hoang dã, lại đơn thuần.

Nhưng Yến lão sư là Beta...... Không hoàn thành đánh dấu cũng có thể khống chế loại tin tức tố phóng thích này sao?

Tần Tư Minh và Tiểu Nhạc nhìn nhau, đều không nghĩ ra, thế giới Alpha đỉnh cấp vẫn là quá khó hiểu.

Yến Trì ôm mặt, không biết nên nói cái gì, Quý Tụng Mân...... Alpha này cũng quá sáp. Tình, lưu lại khí vị như vậy trên người anh, thì có gì khác với tuyên bố với mọi người họ vừa trải qua kì mẫn cảm? Mặc dù, mặc dù việc anh đột nhiên xin nghỉ bảy ngày đã rất rõ ràng, nhưng...... Tóm lại không thể trách anh.

“Hơn nữa loại tin tức tố này ngay cả thuốc cách ly cũng không che được, chỉ có thể chờ nó tự tan.” Các Alpha đồng thời mang khẩu trang, bày trận sẵn sàng chiến đấu.

Đối tượng của Yến lão sư thật là không thể trêu vào.

Thấy thế, Yến Trì bất đắc dĩ nói: “Vất vả các anh, tôi quay đầu lại...... Tôi xem có thể làm việc ở nhà mấy ngày không.”

Anh nói xong, vội vã bước nhanh đến phòng làm việc của mình, sợ lại làm choáng vài người.

Mấy ngày không đến, hoa cỏ trong phòng làm việc đã giao phó cho dì giúp việc chăm sóc, Yến Trì thuận thế cắt vài chiếc lá khô vàng, trên tai còn sót lại hơi nóng hậu tri hậu giác.

Không nặng không nhẹ chụp lên một bên nụ hoa dạ ngọc lan, Yến Trì căm giận: “Đồ tồi.”

“Khụ khụ.”

Quý Tụng Mân đang họp ho khan hai tiếng.

“Quý tổng, ngài bị sao vậy?” Trần trợ lý chú ý chặt chẽ nhất cử nhất động của lão bản, lập tức đưa ra lời quan tâm.

“Không có việc gì,” Quý Tụng Mân chợt thấy có gió lạnh thổi qua, lát sau lại cho là ảo giác, “Tiếp tục đi.”

Một cuộc họp kéo dài gần nửa buổi sáng, mỗi lần kì mẫn cảm qua đi, văn kiện chồng chất gấp cần xử lý đều như núi như biển, bất quá lần này Quý Tụng Mân tinh thần rất tốt, cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Trên điện thoại nhảy ra hai tin nhắn.

Quý Việt Đình: [Anh, kì mẫn cảm của anh kết thúc rồi chứ?]

Quý Tụng Mân theo lẽ thường trả lời “Ừm”.

Quý Việt Đình cũng quen thuộc với bộ dáng này của anh: [Em gần đây hồi phục không tồi, lập tức là có thể xuất viện về nước. Anh ở Hải Kinh sao, đến lúc đó chúng ta gặp mặt nhé?]

Quý Tụng Mân: [Đến lúc đó liên hệ.]

Quý Tụng Mân vốn cho rằng cuộc trò chuyện sắp dừng lại ở đây, lại không ngờ, vài phút sau, Quý Việt Đình lại hỏi: [Đúng rồi, chị dâu là người ở đâu vậy, trong nước sao?]

[Người địa phương Hải Kinh.]

Quý Việt Đình trêu chọc anh: [Xem bộ dáng anh, là chuẩn bị lâu dài phát triển ở trong nước, cô ấy là Omega?]

[Beta.]

Sao lại là Beta? Quý Việt Đình có chút kinh ngạc, còn cho là gen nhà mình quấy phá, cho nên mình và Quý Tụng Mân thích, đều là giới tính tương tự.

Bất quá điều này cũng không sao, chỉ cần không phải cùng một người là được.

Quý Việt Đình: [Có thể cho em xem mặt chị dâu không?]

[Không tiện.]

Quý Việt Đình có chút hụt hẫng nhỏ, bất quá Alpha chiếm hữu dục hơi mạnh một chút đều không muốn cho người khác xem bạn lữ của mình, hắn lý giải.

[Được rồi, anh bận đi, em ngủ.]

[Ừm.]

Quý Tụng Mân rũ mắt, nhìn lịch sử trò chuyện của mình và Quý Việt Đình, hậu tri hậu giác, thế nhưng sinh ra một loại cảm giác mang tên may mắn.

Từ nhỏ đến lớn, Quý Việt Đình dường như vẫn luôn may mắn hơn mình một chút, bất kể là tình thân hay tình yêu, chỉ cần Quý Việt Đình muốn, liền luôn sẽ đi trên đường bằng phẳng.

Cũng như đứa trẻ quan trọng trong mắt cha mẹ là hắn, người Yến Trì thấy trước, cũng là hắn.

Nhưng ở người sau này, Quý Việt Đình dường như lại kém một chút vận may.

Hắn mới vừa thành niên không thể buông cái tôi, ở trước lựa chọn không đủ kiên định, dần dần trưởng thành, lại luôn do dự, không đủ quyết đoán.

Có lẽ là hắn có được quá nhiều quá bề bộn, có lẽ là người bên cạnh hắn quá nhiều, cho nên chỉ có thể cưỡi ngựa xem hoa mà qua.

Mà sự thiếu hụt của hắn, đúng lúc là điều Quý Tụng Mân có được.

Sau khi thấy đúng người, Quý Tụng Mân không còn xem qua người khác, anh chưa từng thiết tưởng mình có lẽ sẽ gặp được sự tồn tại tốt hơn, thích hợp hơn.

Anh tin tưởng sự rung động vô căn cứ của mình chỉ duy nhất một lần.

Nó giống như tình yêu của Yến Trì, là thứ duy nhất.

Tình yêu vốn dĩ liền có tính chất biệt lập.

 

back top