Sau khi biết mình chỉ là một người thế thân, tôi đã thay đổi thái độ của mình.
Bạch nguyệt quang làm gì tôi học theo cái đó.
Văn Ngôn Lễ đi mua xe. Tôi cũng mua!
Văn Ngôn Lễ đi mua đồng hồ. Tôi cũng mua!
Văn Ngôn Lễ gọi trai bao. Tôi cũng gọi!
... Khoan đã, hóa ra mấy anh đẹp trai ở khu ghế riêng kia là bạn của Văn Ngôn Lễ. Hèn chi.
Tôi mặt không cảm xúc phất tay, bảo một hàng trai bao trước mặt cút ra ngoài. Mấy tên xấu xí này, ăn một miếng trái cây của tôi thôi là tôi đã phải báo cảnh sát rồi.
Nhìn người đàn ông tao nhã cao quý cách đó không xa, tôi vừa uống rượu vừa sụp đổ. Huhu—
Cao hơn tôi, giàu hơn tôi, còn đẹp trai hơn tôi. Chẳng trách người ta là bạch nguyệt quang. Không thể so được, thật sự không thể so được.
Tôi ôm chai rượu lảo đảo đứng dậy.
Hả? Văn Ngôn Lễ đâu rồi? Sao lại biến mất rồi?
Tôi lảo đảo muốn đi tìm người, vừa đến góc cua thì bị một lực mạnh mẽ kéo giật lại, sau đó bị đè mạnh lên tường.
Văn Ngôn Lễ rũ mắt, khóe miệng treo lên nụ cười trêu tức:
“Theo dõi tôi lâu như vậy, là thầm mến tôi sao?”
Gần quá. Lọn tóc hơi dài của anh lướt trên mặt tôi, mang theo mùi hương lạnh lẽo, sạch sẽ. Ngây người nhìn khuôn mặt được điêu khắc tinh xảo của anh, tôi lẩm bẩm buột miệng:
“Anh thật sự rất đẹp...”
Cổ họng Văn Ngôn Lễ bật ra một tiếng cười khẽ đầy thỏa mãn.
“Miệng ngọt thật.”
Anh không báo trước siết chặt cằm tôi rồi hôn lên.
Bên ngoài tiếng nhạc chói tai, ánh đèn mờ ảo.
Đầu óc tôi hơi thiếu dưỡng khí.
Tôi không phải đang bắt chước bạch nguyệt quang sao?
Bạch nguyệt quang bây giờ đang làm gì?
À.
Bạch nguyệt quang đã ngủ với tôi.
Thế nên, tôi giãy giụa trèo lên trên.
Tôi cũng phải ngủ với anh ta.
Văn Ngôn Lễ khựng lại, sau đó thuận theo tự nhiên ôm lấy eo tôi, để tôi có thể bám chắc. Anh vùi đầu vào hõm cổ tôi, hít một hơi thật sâu, cười khẽ bằng giọng khàn:
“Bảo bối, em thật giỏi.”
