Ngày hôm sau tôi tỉnh dậy trong khách sạn. Đầu óc hoàn toàn choáng váng.
Khoan đã— Tô Du là bạn trai tôi, Văn Ngôn Lễ là bạch nguyệt quang của Tô Du.
Tại sao tôi lại lăn giường với tình địch cơ chứ?!
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy!!
Hơn nữa, tại sao một đại mỹ nhân xinh đẹp như vậy lại là 1 chứ!
Tôi lén lút chộp lấy quần áo dưới đất, run rẩy đôi chân muốn chuồn đi, nhưng lại bị một cánh tay vớt trở lại vào lòng.
Văn Ngôn Lễ lười biếng dựa vào đầu giường, vẻ mặt thỏa mãn, tay không nặng không nhẹ xoa eo tôi:
“Chào buổi sáng, bạn trai.”
Bạn trai gì? Sao lại thành bạn trai rồi?!
Eo tôi mềm nhũn, tôi mất hết nhuệ khí: “Bạ-bạn trai gì cơ...”
Thấy tôi lông mi run rẩy, ấp a ấp úng. Văn Ngôn Lễ nheo mắt, không hài lòng nhéo má tôi:
“Sao? Em cướp đi lần đầu của tôi, còn muốn quỵt nợ à?”
“Ai là người tối qua khen tôi đẹp trai, ôm rồi hôn hôn cắn cắn không dứt?”
“Ai là người không được nhanh quá cũng không được chậm quá, tức đến nỗi muốn đóng dấu lên người tôi?”
“Lại là ai đáng lẽ đã kết thúc rồi mà vẫn chưa đủ? Nhất quyết đòi ở trên, làm được vài cái đã mệt lại còn ư ử cào người.”
Vừa nói anh vừa vô tình dùng đầu ngón tay vén nhẹ áo choàng ngủ, khoe ra những vết cào. Ừm, từ xương quai xanh đến ngực, thật kinh hồn bạt vía. Nhìn thôi đã thấy kịch liệt.
Tôi xấu hổ và phẫn uất muốn chết, vội vàng bịt miệng anh: “Nhưng tôi có bạn trai...”
Văn Ngôn Lễ đột nhiên áp sát, ôm chặt tôi vào lòng, ánh mắt trở nên nguy hiểm, giọng điệu đầy vẻ không thể tin được.
“Ý của em là,” anh nói từng chữ một, “Tôi? Là, kẻ, thứ, ba?”
“Em, bảo tôi, làm, kẻ, thứ, ba?”
“Một người đẹp trai với chiều cao một mét chín, tám múi bụng, tốt nghiệp Ivy League, tài sản hơn trăm triệu, ý thức làm việc siêu mạnh mẽ như tôi— với cấu hình này, em bảo tôi làm kẻ thứ ba?”
Anh bóp cằm tôi, trong mắt bùng lên dục vọng chiến thắng:
“Nào, nói xem, vị chính thất kia của em là thần tiên phương nào?”
