BẠCH NGUYỆT QUANG VỀ NƯỚC, TÔI LÀ NGƯỜI GIAO ĐỒ ĂN CÒN ANH ĐÃ LÀ GIÁM ĐỐC CÔNG TY LỚN

Chương 3

Thứ Bảy, trời mưa to, hệ thống trực tiếp nổ đơn.

Tôi cướp được một đơn hàng đi khu biệt thự, chỉ riêng tiền boa đã là 200 tệ.

Vừa mới phút trước còn mừng rỡ vì cướp được đơn, phút sau đã cả người lẫn xe trượt ngã xuống vũng nước.

Tôi bò dậy, việc đầu tiên là kiểm tra thùng hàng, đảm bảo đồ ăn không bị đổ, rồi lại leo lên xe nhanh chóng lên đường.

Đến nơi mới phát hiện—canh vẫn bị đổ ra.

Tôi dùng khăn giấy lau sạch mép hộp, vừa gặp khách đã xin lỗi rối rít.

Thấy anh ta lầm bầm quay lưng định bỏ đi, tôi đành cắn răng mở lời: “Thưa anh, anh xem tiền boa…”

“Ngã thành thế này còn dám đòi tiền boa à?” Anh ta ngắt lời tôi, “Muốn tiền phát điên rồi hả?”

Tôi biết mình đuối lý, nhưng vẫn mặt dày: “Cho một trăm tệ cũng được.”

“Không có. Cậu còn nói nữa tôi gọi bảo vệ đấy.”

Lễ tân chạy nhanh đến hòa giải, đẩy tôi ra ngoài cửa.

“Có chuyện gì thế?”

Lúc này, một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến.

Cơ thể tôi cứng lại, m.á.u như đông đặc, đờ đẫn đứng yên tại chỗ.

“Thẩm tiên sinh, người giao hàng này…”

Có lẽ tiếng mưa bên ngoài quá lớn, lớn đến mức tôi chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập.

“Ngẩng đầu lên.”

Thẩm Nghiên Bạch lặp lại một lần nữa, giọng nói rất trầm.

Tôi từ từ ngẩng đầu lên, từng chút một, đối diện với ánh mắt anh.

Anh nhìn chằm chằm bộ đồng phục trên người tôi, sắc mặt còn khó coi hơn cả bầu trời bên ngoài: “Tại sao lại làm công việc này? Chưa học xong đại học à?”

Khách hàng nghe thấy chúng tôi quen nhau, vội vàng rút ra hai tờ tiền giấy, cười cười đưa tới.

Tôi nhìn chằm chằm hai tờ tiền đỏ, các ngón tay cứng đờ giữa không trung, rồi vẫn đưa tay ra nhận lấy.

Tôi khản giọng nói lời cảm ơn, xoay người đi về phía cửa xoay, còn chưa bước vào màn mưa đã bị anh kéo lại.

“Trả lời tôi, tại sao lại làm công việc này?”

Tôi cúi đầu nhìn đôi giày ướt sũng của mình: “Giao hàng thì sao? Vướng mắt Thẩm thiếu gia à?”

“Tôi không phải—”

[Đing! Đơn hàng của bạn sắp quá giờ!]

Giọng nữ máy móc đồng thời vang lên giữa hai người.

Tôi ngẩng đầu cười với anh: “Nghe thấy không? Đơn hàng tiếp theo của tôi sắp quá giờ rồi, anh có thể cho tôi đi chưa?”

Nói rồi tôi giật mạnh tay, nhưng không cẩn thận làm rách da, lúc này mới để ý lòng bàn tay đã bị rách từ lúc nào không hay.

Lúc đó không đau, giờ cơn đau bắt đầu ập đến, nhói buốt đến tận tim.

Thẩm Nghiên Bạch cũng nhìn thấy: “Tôi đưa em đến bệnh viện.”

Sự quan tâm của anh không hề mang lại cho tôi chút ấm áp nào, ngược lại càng khiến tôi thêm xấu hổ.

Tôi lùi lại một bước: “Đừng đi theo nữa, coi như tôi cầu xin anh.”

Tôi xoay người lao vào màn mưa.

Lần này, anh không đuổi theo nữa.

 

back top