BẠCH NGUYỆT QUANG VỀ NƯỚC, TÔI LÀ NGƯỜI GIAO ĐỒ ĂN CÒN ANH ĐÃ LÀ GIÁM ĐỐC CÔNG TY LỚN

Chương 6

Tôi bắt đầu dò hỏi lịch trình của anh ấy khắp trường.

Đến sân bóng rổ chiếm chỗ trước, rình rập ở cửa sổ căn tin, ngay cả việc anh ấy đi thư viện vào thứ mấy tôi cũng biết rõ.

Vì có sự ngầm cho phép của anh ấy, việc tiếp cận trở nên đường hoàng, hợp lý.

Sau này biết anh ấy biết vẽ, tôi mặt dày cầu xin anh ấy vẽ cho tôi một bức.

Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên người chàng thiếu niên cầm cọ vẽ, ánh mắt của thiếu niên đặt trên người tôi.

Khoảnh khắc anh ấy nhìn tôi, như có lông chim lướt qua tim, ngứa ngáy bất ngờ.

Đáng tiếc, bức tranh đó vì anh ấy có việc đột xuất, cuối cùng đành bỏ dở.

 

back top