BẠCH NGUYỆT QUANG VỀ NƯỚC, TÔI LÀ NGƯỜI GIAO ĐỒ ĂN CÒN ANH ĐÃ LÀ GIÁM ĐỐC CÔNG TY LỚN

Chương 7

Vì lòng tự trọng, tôi chưa bao giờ kể cho anh ấy nghe chuyện gia đình.

Tôi nói có lẽ học xong cấp ba tôi sẽ không học tiếp nữa.

Anh ấy không hỏi tại sao, chỉ nói: “Em có muốn học cùng trường đại học với anh không?”

Anh ấy nói học đại học, sau này có công việc tốt, mới có thể cho gia đình cuộc sống tốt hơn.

Anh ấy không chỉ nói suông, mà bắt đầu giám sát việc học của tôi, giúp tôi xây dựng kế hoạch học tập, phân tích các câu sai.

Tôi dần trở nên tốt hơn, có người vui thì cũng có người ghen ghét.

Có người nói tôi là tay sai của Thẩm Nghiên Bạch, tôi bám riết lấy anh ấy vì nhắm vào nhà người ta giàu có.

Tôi đánh nhau với người đó, sự việc bị làm lớn, bị thông báo phê bình toàn trường.

Tối hôm đó, tôi và Thẩm Nghiên Bạch đi bộ về ký túc xá, sự im lặng của anh ấy khiến tôi sợ hãi.

Lòng tự trọng mạnh mẽ của một thiếu niên khiến tôi không thể mở lời giải thích, nhưng tôi lại sợ anh ấy cũng nghĩ tôi là người như vậy.

Cho đến khi cả hai đi đến ký túc xá, anh ấy đột nhiên quay đầu lại: “Anh biết em không phải.”

Anh ấy dừng lại, giọng nói trầm xuống: “Anh giận là em không nên đánh nhau với cậu ta, lại còn ở trong trường, em không sợ ảnh hưởng đến việc thi đại học sao?”

Tôi nhìn thấy trên khuôn mặt anh ấy, ngoài trách móc, còn có cả sự xót xa.

Đêm đó, Thẩm Nghiên Bạch đã gieo một hạt giống trong lòng tôi.

Nó âm thầm nảy mầm, đan xen vào cơ thể, quấn chặt lấy xương máu, điên cuồng phát triển thành rừng.

 

back top