“A Sầm, ngươi có đối tượng nghi ngờ nào không?”
Giọng nói trầm thấp của Lệ Kiêu vang lên bên tai. Chẳng rõ từ lúc nào, hắn đã rời khỏi vương tọa, lặng lẽ vòng ra phía sau ta, đôi mắt lạnh lẽo như rắn độc lướt qua toàn thân ta.
Ta không kìm được mà rùng mình, gượng gạo nhếch khóe môi.
“Ta không biết.”
Hắn cong môi cười nhẹ, mang ý vị khó đoán:
“Thật sao? Vậy A Sầm có muốn biết bảo bối kia có tác dụng phụ gì không?”
Ta khô khốc nuốt nước miếng, giả vờ tò mò hỏi:
“Là gì vậy?”
Hắn chắp tay nhìn ra mặt biển, toàn thân toát ra một luồng khí tức quỷ dị.
“Trăng tròn rồi.”
Cứ vào ngày Rằm tháng Giêng, Lệ Kiêu lại biến mất một thời gian, ngay cả cận vệ thân cận nhất là ta cũng không biết hắn đã đi đâu.
Chỉ là, đêm nay dường như hắn không vội vã. Hắn mang hai chén rượu tới, không nhanh không chậm đưa cho ta một chén, dặn dò bằng giọng trầm thấp:
“Uống đi, lát nữa sẽ không quá khó chịu.”
Ta không hiểu rõ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời uống cạn. Một vị ngọt đậm đà xộc thẳng lên đầu lưỡi, nhưng lại kèm theo chút khô nóng kỳ lạ.
Ta nới lỏng cổ áo nhưng chẳng ích gì.
Dường như càng lúc càng nóng.
Khí nóng rực từ bụng ta bốc lên.
Ta cúi đầu, Nguyệt Hải Châu – bảo bối của Lệ Kiêu – đang nóng lên, thậm chí nó còn xuyên qua da, tỏa ra những tia sáng trắng lạnh lẽo.
Ta vội vàng dùng tay che lại, nhưng bị Lệ Kiêu gọi lại:
“Đừng che nữa, ta đã thấy hết rồi.”
Ta lo lắng buông tay xuống, vội giải thích:
“Vương thượng, ta không cố ý…”
Hắn ngắt lời ta, hỏi:
“Ngươi có biết viên châu này rốt cuộc là gì không?”
Ta ngơ ngác lắc đầu.
Hắn ngửa cổ uống cạn giọt rượu cuối cùng trong chén, rồi mới thong thả trả lời:
“Là dục vọng tích lũy dần kể từ ngày ta gặp ngươi.”
Đầu óc ta đình trệ ba giây, ta chợt nhận ra điều gì đó, mặt lập tức đỏ bừng.
“Bình thường ta có thể áp chế được nó, chỉ khi đến kỳ phát tình vào Rằm tháng Giêng mới buộc phải giải tỏa. Ta đã phong ấn dục vọng vào Nguyệt Hải Châu, trải qua năm tháng, nó sinh ra thêm một số công hiệu khác.”
Da đầu ta tê dại, trực giác mách bảo không thể nghe tiếp, nhưng ta chỉ có thể cứng đờ đứng tại chỗ, bởi vì…
Bàn tay Lệ Kiêu trượt dọc theo khuôn mặt ta xuống ngực, một tia cười đùa chợt lóe lên trong mắt hắn.
“Chỉ cần chạm nhẹ, đêm trăng tròn sẽ sinh ra nhiều giấc mộng đẹp. Còn nếu nuốt vào bụng, sẽ trở nên khô nóng khó chịu, cần chủ nhân viên châu ngày đêm vất vả bảy ngày mới có thể tiêu giải.”
Hắn cúi đầu nhìn vẻ mặt bối rối của ta, vòng tay lớn ôm lấy eo sau ta, giọng nói mang theo chút cám dỗ quyến rũ:
“A Sầm, ngươi nghĩ ‘vất vả’ mà ta nói là có ý gì?”
Ta hoàn toàn ngây người.
Giây tiếp theo, choang một tiếng, ta quỳ sụp xuống đất.
“Vương thượng, thuộc hạ không thể.”
Năm xưa, Lão Nhân Ngư Vương đã cứu ta khỏi miệng cá mập, mang ta về tộc nhân ngư nuôi dưỡng. Trước khi qua đời, Người dặn dò đủ điều, hy vọng ta có thể bảo vệ Lệ Kiêu cả đời, trông chừng hắn thành hôn sinh con. Nhưng người thành hôn với hắn không thể là ta!
Ta chỉ là một con hải cẩu đực, tu luyện thành người nhìn vừa chất phác vừa khỏe mạnh, hoàn toàn không xứng với một nhân ngư bẩm sinh tuấn mỹ. Sao ta có thể lên giường cùng Lệ Kiêu, sao có thể làm vấy bẩn một mỹ nhân như vậy?
Ánh mắt Lệ Kiêu tối sầm xuống.
“Ngươi không muốn?”
Ta lắc đầu lia lịa như trống bỏi.
“Không… không phải.”
Lệ Kiêu không chịu bỏ qua, cứ nhất quyết muốn hỏi rõ nguyên do:
“Vậy là vì sao?”
Ta không còn cách nào, đành cứng nhắc cúi đầu tìm cớ:
“Hải cẩu nên ở bên hải cẩu, ta không thích nhân ngư.”
Không khí đột nhiên yên lặng, ánh mắt từ phía đỉnh đầu vô cùng sắc lạnh.
Lệ Kiêu bỗng nhiên cười lạnh một tiếng:
“Không thích nhân ngư? A Sầm đã có con hải cẩu cái mình thích rồi sao?”
Giọng Lệ Kiêu rất nhẹ, gần như chỉ còn là hơi thở, nhưng không hiểu sao ta lại cảm nhận được một luồng sát ý.
“Ngươi nói cho ta nghe xem, ta sẽ… giúp ngươi kiểm tra.”
Mấy chữ cuối cùng gần như là bị hắn nghiến ra từ kẽ răng. Ta sợ hãi cúi rạp người xuống, không dám thốt lời.
Cảm giác ấm nóng lại truyền đến từ eo sau.
Lệ Kiêu thường ngày thao luyện binh sĩ, trên tay đã mọc một lớp chai dày. Hắn vuốt dọc theo eo ta, chạm đến vị trí của Nguyệt Hải Châu, khiến ta run rẩy không ngừng.
“A Sầm, nếu ta nói, không tiêu giải ngươi sẽ c.h.ế.t thì sao?”
Ta nuốt ngược tiếng nức nở sắp bật ra vào trong, giọng nói đứt quãng:
“Thuộc hạ... dù c.h.ế.t không hối hận.”
Bụng ta đột nhiên căng chặt. Lệ Kiêu ấn lên bụng mềm của ta, lòng bàn tay tràn ra những tia sáng xanh lam, pháp lực mát lạnh từng chút thấm vào dưới da, xoa dịu rất tốt cơn khô nóng vừa rồi.
Ta mở đôi mắt đẫm lệ, ngơ ngác nhìn Lệ Kiêu. Sắc mặt hắn tái xanh, dường như đang giận ta.
Cho đến khi toàn bộ cơn khô nóng tiêu tan, Lệ Kiêu mới rụt tay lại, thốt ra một câu nhàn nhạt:
“Nếu ngươi không muốn, ta cũng không đến mức cưỡng ép người. Bảy ngày này, ta sẽ đến giúp ngươi xoa dịu.”
Nói xong.
Hắn lạnh mặt bỏ đi.
Ta thất thần nhìn bóng lưng cô độc của hắn.
