Lệ Kiêu không gặp ta. Ta nhìn người thị vệ với vẻ mặt khó xử, không còn cố nài nữa. Sớm biết khoảng thời gian này hắn sẽ không gặp ai, nhưng ta vẫn muốn đến thử vận may. Ta muốn biết vì sao đêm qua Lệ Kiêu lại kỳ lạ như vậy.
Trên đường quay về, ta tình cờ bắt gặp một nữ tử ăn mặc kỳ lạ ung dung đi thẳng vào trong.
Ta sững sờ hai giây, rồi quay lại.
Vẫn bị chặn.
Ta nhìn chằm chằm vào bên trong, hỏi:
“Mấy hôm nay Vương thượng không gặp ai sao?”
Thị vệ ghé sát tai ta nói nhỏ:
“Công chúa tộc Cá Voi Trắng này thì khác. Những ngày này Vương thượng không gặp bất kỳ ai nhưng lại duy nhất không tránh mặt nàng ấy. Nàng ấy rất có thể là Vương hậu được Vương thượng chọn.”
Mí mắt ta run rẩy, ngây người gật đầu.
“Thì ra là vậy.”
Hóa ra không phải là không gặp bất kỳ ai, hóa ra có người là ngoại lệ.
Đêm qua chắc là do ta nuốt Nguyệt Hải Châu, làm ảnh hưởng đến Lệ Kiêu nên hắn mới nói những lời đó với ta. Giờ hắn đã tỉnh táo lại, nên mới không muốn gặp ta.
Ta vỗ vỗ vào mặt mình, lấy lại tinh thần.
Nếu Lệ Kiêu không cần ta đi theo, vậy ta tự tìm việc mà làm.
Sau khi đập vỡ ba cái bát pha lê, giẫm nát năm đóa hoa mẫu đơn, làm hỏng hai món binh khí, cuối cùng ta cũng hoàn thành công việc cả ngày.
Lúc về phòng chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, chợt thấy một bóng hình quen thuộc đứng trong phòng.
Lệ Kiêu đã đến từ lúc nào, đứng lặng ở giữa phòng, sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt.
“Vương thượng, Người đến đây có việc gì?”
Hắn mím môi, ánh mắt đọng lại ở bụng dưới của ta.
Ta chợt nhớ ra những lời hắn nói đêm qua, hơi ngượng ngùng gãi đầu:
“Bây giờ ta không cảm thấy khó chịu, đêm nay không cần làm phiền Vương thượng nữa.”
Hắn không nghe lời ta, mạnh mẽ nắm lấy tay ta kéo về phía trước người hắn, cúi mắt im lặng thi triển phép thuật.
Hắn trông có vẻ không vui.
Vì sao nhỉ?
Có phải đã giận dỗi với Vương hậu tương lai không?
“Hôm nay ngươi không chuẩn bị đồ ăn cho ta, lý do?”
Mấy ngày này, không phải theo Lệ Kiêu, ta thường tự nguyện xuống bếp nhờ thị vệ đưa đồ ăn cho hắn.
Nhưng hắn chẳng phải đã có Vương hậu rồi sao? Chắc cũng không cần ta nữa. Thế nhưng ta vẫn theo bản năng nói dối:
“Ta bận.”
Giọng Lệ Kiêu không rõ ý.
“Bận gì?”
Ta ho khan một tiếng, ánh mắt chột dạ né tránh.
“Chính sự.”
Lệ Kiêu liếc nhìn ta đầy suy tư, “A Sầm bây giờ cũng đã biết nói dối ta rồi.”
Gáy ta lạnh toát.
Lần trước Lệ Kiêu dùng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ như thế này là khi hắn đang xử lý phản quân. Lúc đó hắn cũng như bây giờ, nhẹ nhàng mở miệng hỏi đối phương muốn c.h.ế.t theo cách nào.
Hai chân ta mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, giọng run rẩy không thành tiếng:
“Vương thượng tha mạng.”
Mặt Lệ Kiêu càng thêm đen.
Hắn từng bước ép sát ta, giọng nói nguy hiểm:
“Tha mạng? Ngươi dám nói hai từ này với ta! Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta sẽ làm gì ngươi sao?”
Hắn nhìn ta, ánh mắt lạnh lùng như lưỡi dao, dường như thật sự đã bị tổn thương sâu sắc.
Một lúc lâu, hắn cười khổ một tiếng.
“Thôi vậy, vốn dĩ là do ta đơn phương tình nguyện.”
Hắn lùi lại, đôi mắt đỏ ngầu, nét buồn bã thoáng qua trên khuôn mặt tái nhợt.
Hắn như đã hạ quyết tâm, nhắm mắt nghiến chặt, giọng nói khó khăn:
“A Sầm, đợi bảy ngày này qua đi, ngươi hãy rời khỏi đây. Hãy đi sống cuộc sống mà ngươi mong muốn.”
Ta bàng hoàng ngẩng mặt lên.
“Nhưng ta đã hứa với phụ thân Người là sẽ chăm sóc Người cả đời mà. Vương thượng, xin Người đừng đuổi ta đi, ngày mai… ngày mai ta nhất định sẽ chuẩn bị đồ ăn cho Người.”
Ta cúi rạp người thật thấp, trán gần như chạm đất, mong muốn dùng tư thái thấp hèn này để nhận được sự thương xót của Lệ Kiêu.
Ta không thể rời xa Lệ Kiêu. Chỉ cần nghĩ đến việc Lệ Kiêu không cần ta nữa, lòng ta đã đau đớn như có một con d.a.o đang khuấy đảo lồng ngực, cuộn lên từng đợt sương máu.
Lệ Kiêu trước giờ luôn rất chiều chuộng ta, nên hắn sẽ để ta ở lại thôi.
Ta thầm niệm trong lòng, nhưng lòng bàn tay lại siết chặt thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Lệ Kiêu thở dài một hơi. Hắn nửa quỳ xuống, kéo tay ta lại, nhìn những vết m.á.u trên đó, im lặng thi pháp chữa trị.
Ta ngẩng đầu lên, nước mắt không kiểm soát được mà tuôn rơi.
Ta run giọng cầu xin hắn: “Vương thượng, ta cầu xin Người đừng đuổi ta đi.”
Lệ Kiêu không nói gì, thậm chí ánh mắt hắn cũng không đối diện với ta. Sau khi chữa lành vết thương trên tay ta, hắn mới quay đầu nhìn ta, dùng ngón tay thô ráp lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt ta.
Khóe mắt hắn đỏ hoe, nhưng hắn lại ra lệnh một cách tàn nhẫn không chút tình cảm:
“A Sầm, nghe lời.”
Ta khóc nức nở, c.h.ế.t chặt nắm lấy cổ tay Lệ Kiêu không cho hắn đứng dậy, toàn thân bám chặt lấy hắn một cách vô lý, không dám buông lỏng chút nào, sợ rằng chỉ cần ta buông tay, Lệ Kiêu sẽ cho người đuổi ta ra ngoài.
Ta áp vào chiếc đuôi cá lạnh lẽo của Lệ Kiêu, lòng càng thêm tuyệt vọng.
Ta tự biết mình ngu dốt, nhiều lúc không thể hiểu được ý của Vương thượng. Nhưng ta chắc chắn là mình đã làm sai chuyện gì đó, nên Vương thượng mới không cần ta nữa.
Ta thút thít xin lỗi:
“Vương thượng, có phải ta đã làm sai chuyện gì không? Người nói cho ta biết được không? Sau này ta nhất định sẽ không tái phạm nữa. Ta sai rồi, Vương thượng, Người tha thứ cho ta lần này có được không?”
Bàn tay rộng lớn của Lệ Kiêu vững vàng đỡ lấy m.ô.n.g ta, hắn bế ta lên khỏi mặt đất, ôm vào lòng mà dỗ dành:
“Đừng khóc nữa, A Sầm. Ta để ngươi rời đi là muốn ngươi có cuộc sống của riêng mình. Cả đời ngươi không nên chỉ xoay quanh ta. A Sầm, ngươi phải thành hôn sinh con, ngươi nên trở về tộc hải cẩu để sinh sôi nòi giống.”
Ta mím môi kiên quyết lắc đầu:
“Ta không muốn, ta không sinh sôi nữa. Ta không cần hải cẩu cái, Vương thượng, ta chỉ muốn làm thị vệ cho Người cả đời thôi.”
“Bạch Sầm!”
Lệ Kiêu đột nhiên nghiêm khắc gọi tên ta. Hắn dường như rất tức giận, “Ta không cần sự hy sinh của ngươi. Nếu ngươi không phải…” Hắn ngừng lại, giọng nói mơ hồ, “Ta không cần sự báo ơn của ngươi, không cần tinh thần hiến tế của ngươi. Năm ngày nữa, ta sẽ tìm người đưa ngươi rời đi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không bạc đãi ngươi, dù sao cũng đã đi theo ta nhiều năm như vậy, ta sẽ cho trưởng lão gói ghém thật nhiều đá quý, trân châu gửi đến nơi ngươi ở.”
Nói xong, hắn đặt ta lên giường, gỡ từng ngón tay ta ra, rồi không ngoái đầu nhìn lại mà bước đi.
