Khoảng thời gian đó, Tang Doanh ngẫu nhiên cảm thấy không khỏe, sẽ có cảm giác buồn nôn bất chợt, người cũng trở nên lười biếng ham ngủ.
Ban đầu Tang Doanh vẫn chưa để trong lòng, chỉ cho là triệu chứng cảm lạnh cảm mạo bình thường. Mãi đến sau này có lần đang ăn cơm lại liên tiếp nôn ra hai lần, cậu mới cảm thấy không ổn, lén lút mua một hộp que thử thai từ bên ngoài về.
Tang Doanh vốn không ôm hy vọng gì, mua hộp que thử thai đó phần nhiều là hành động do ma xui quỷ khiến thúc đẩy. Nhưng khi kết quả thử thai hiện ra, cậu sững sờ trong phòng vệ sinh.
Cậu đã mơ hồ và vô thố, sau đó mới kịp nhận ra mà đặt tay lên bụng dưới, ngây người một lúc lâu, đột nhiên lại mở ra một que thử khác.
Lần này trong quá trình tay cậu có chút run rẩy, cậu nhất thời không nhớ nổi mình đã mang tâm trạng gì.
Thử rất nhiều lần, cuối cùng xác định không phải vấn đề của que thử. Sự bất thường liên tiếp mấy ngày liền đã có lời giải thích, đáp án rực rỡ hiện ra: Cậu mang thai.
Thật kỳ diệu biết bao, cậu mang trong mình đứa con của Lục Bạc An. Trong bụng cậu có sự liên kết m.á.u mủ của Lục Bạc An và cậu, là kết tinh chung của họ.
Phản ứng đầu tiên của Tang Doanh là muốn nói cho Lục Bạc An.
Trong một đoạn đường ngắn ngủi, Tang Doanh đã suy nghĩ rất nhiều.
Cậu nghĩ cậu phải cho đứa trẻ này rất nhiều rất nhiều tình yêu, nhất định không để nó lớn lên giống mình. Cậu muốn nó có một gia đình ấm áp, trọn vẹn.
Cậu sẽ tận mắt nhìn thấy nó từ khi chào đời đến từng bước trưởng thành, cậu sẽ chăm sóc nó thật tốt, che chở nó, dạy dỗ nó.
Nó sẽ là bé trai hay bé gái? Beta hay Alpha? Lớn lên giống cậu hơn hay giống Lục Bạc An hơn? Nó có thể nào mãi mãi vui sướng? Sau này nó cũng sẽ có phiền não và ưu sầu sao? Nó sẽ trở thành một người như thế nào?
Thế còn... cậu và Lục Bạc An?
Lục Bạc An sẽ thích con của họ sao?
Trải qua những năm tháng dài lâu bầu bạn cùng con trưởng thành, Lục Bạc An sẽ dần dần thay đổi cách nhìn về cậu sao?
Lục Bạc An có thể buông bỏ tình cảm trước đây, đặt thêm ánh mắt lên người cậu không?
Cậu và Lục Bạc An, có thể có một tương lai khác biệt không?
Nhiều chờ mong và nghi vấn như vậy, Tang Doanh đan xen giữa kinh hỉ, khó có thể tự kiềm chế, nóng lòng muốn cho Lục Bạc An biết.
Đi đến trước thư phòng Lục Bạc An, cửa không đóng kỹ. Tang Doanh giơ tay định gõ cửa, lại nghe thấy tiếng nói chuyện truyền ra, trong đó mơ hồ mang theo tên Tang Doanh.
Lục Bạc An không biết đang nói chuyện với ai, đại khái là đang nghe điện thoại, Tang Doanh không thể nghe thấy giọng nói của người kia.
Cậu nghe thấy giọng Lục Bạc An nói: "Tang Doanh sẽ không mang thai."
Tay Tang Doanh dừng lại giữa không trung.
Không biết đối phương nói gì. Sau một lúc lâu, Lục Bạc An bình tĩnh nói tiếp: "Tôi biết. Cho dù có mang thai, tôi cũng không có khả năng để cậu ấy sinh đứa bé ra."
Tang Doanh trở lại phòng mình, ngây người một lúc lâu.
Cậu bị niềm vui làm cho choáng váng đầu óc, thế mà lại cho rằng Lục Bạc An sẽ chấp nhận đứa con của cậu, hoàn toàn không hề suy xét Lục Bạc An có thể hay không cho phép cậu sinh đứa bé đó ra.
Tang Doanh lại một lần quên đi bài học. Lục Bạc An gần đây cho cậu vài phần thái độ tốt, cậu liền thật sự cho rằng Lục Bạc An bắt đầu đối với mình có điều khác biệt, liền thật sự cho rằng quan hệ của họ có lẽ có thể tiến thêm một bước nữa.
Cậu thậm chí còn ảo tưởng về tương lai của họ.
Quên mất đã ở trong phòng bao lâu, bên ngoài cửa sổ đột nhiên đổ mưa. Ban đầu là tiếng lách tách rất nhỏ, sau đó dần dần lớn.
Nước mưa trải dài theo tấm kính trong suốt của cửa sổ sát đất. Trong tiếng mưa rơi không ngớt, Tang Doanh chợt bừng tỉnh.
Cậu vội vàng lôi ra một cái túi du lịch từ trong tủ, nhặt vài món quần áo bỏ vào, còn có ví tiền, thẻ ngân hàng, giấy chứng nhận, sạc pin...
Chiếc máy ghi âm được cậu giấu vào vách ngăn đôi của túi du lịch.
Tang Doanh nhìn quanh một vòng, đang tìm kiếm đồ vật bị mình bỏ sót.
Xác nhận đồ vật cần thiết đều đã bỏ vào trong túi, Tang Doanh kéo khóa kéo lên, sau đó nhớ tới cái gì đó.
Cầm điện thoại di động, Tang Doanh lưng dựa tủ quần áo chậm rãi trượt xuống đất, cuộn mình lại.
Cậu lại ngẩn người một lát, sau đó nhấp vào khung chat của Tang Chi, gửi qua một đoạn tin nhắn.
Thoát khỏi giao diện trò chuyện, Tang Doanh thấy tên khung chat được ghim trên cùng. Nửa phút yên tĩnh trôi qua, một giọt nước "Bang" nhỏ xuống trên màn hình điện thoại.
Cậu nhanh chóng lau mắt, nhấp vào khung chat, lại một giọt nước rơi thẳng xuống, b.ắ.n lên một vòng bọt nước nhỏ trên màn hình. Tang Doanh rốt cuộc dừng lại động tác.
Về Lục Bạc An, Tang Doanh đã nằm mơ rất nhiều lần. Vui vẻ, không vui, kết cục tốt, kết cục xấu. Mỗi lần cậu cho rằng mình đã tỉnh lại, kết quả lại lún vào càng sâu, càng khó tự kiềm chế.
Lần này không giống nhau, cậu là thật sự nên tỉnh, ngay tại khoảnh khắc tốt đẹp nhất trong mơ.
Vật cực tất phản, đạo lý trăng tròn rồi sẽ khuyết chưa bao giờ sai. Cậu đã trải qua một khoảng thời gian vui vẻ như vậy, kỳ thật tất cả đều là cậu trộm được. Hiện tại quả nhiên đã đến lúc hoàn trả.
Cậu không chiếm được tình yêu của Lục Bạc An, thế nào cũng không có cách.
Nhưng đứa bé này thì khác, nó là con của Tang Doanh, hoàn toàn thuộc về chính Tang Doanh.
Họ có thể gánh vác mọi kỳ vọng của nhau, mang lại cho nhau tình yêu trọn vẹn nhất, không thể thay thế nhất.
Đây là điều Tang Doanh cần. Cậu cần phải bảo vệ đứa con của mình, dù cho cái giá phải trả là từ nay về sau rời xa Lục Bạc An.
Cuối cùng Tang Doanh hao tốn rất nhiều sức lực, cân nhắc kỹ lưỡng ngữ khí và nội dung, viết vài tin nhắn và thiết lập gửi đi đúng giờ.
Quản gia đã thông báo cho Tang Doanh lịch trình tiếp theo của Lục Bạc An. Cậu chỉ cần ngụy trang tốt, là có thể có gần một tuần thời gian, đi đến nơi mình muốn.
Chuẩn bị xong những việc này, Tang Doanh xuống lầu. Lá rụng đầy vườn, hành lang dưới mưa bay, Tang Doanh gặp phải Lục Bạc An đang đi ra ngoài sảnh.
Lục Bạc An mặc chế phục đen hai hàng cúc, bên trong là áo sơ mi trắng tinh cùng cà vạt đen.
Đôi chân dài được quần quân phục và ủng cao cổ tôn lên, bước đi dường như có gió.
Dáng người hắn cực kỳ đẹp. Dây xích da thuộc màu nâu đậm một đầu nối với thắt lưng rộng, một bên kéo dài ra sau vai, trên n.g.ự.c đeo một huy chương hình chim ưng, đôi mắt ưng bằng ngọc lục bảo tỏa sáng rực rỡ.
Đó là quân phục chế thức của trường Quân đội hạng nhất Thủ đô.
Lục Bạc An ngày thường không hay mặc, nhưng tối nay hắn phải về trường quân đội tham dự buổi lễ long trọng, sau đó lại đi thẳng đến thành phố X.
Tang Doanh lần đầu tiên thấy Lục Bạc An ăn mặc như vậy là vào năm lớp 11.
Cậu phải nhờ rất nhiều quan hệ mới lén lút trà trộn vào lễ khai giảng của trường quân đội, đứng cách đám đông nhìn trộm Lục Bạc An trên đài từ xa.
Tang Doanh thấy không rõ mặt Lục Bạc An, chỉ nhớ rõ chiếc huy chương trước n.g.ự.c hắn rất sáng, sáng đến mức mắt cậu cũng đau, nhưng trong lòng lại vừa mừng vừa kiêu hãnh.
Không ngờ đã nhiều năm như vậy.
Đặc trợ phủng chiếc áo khoác đen Lục Bạc An chưa mặc lên, bước nhanh đi tới. Lục Bạc An không nhận, dừng lại trước mặt Tang Doanh.
Tang Doanh ngẩng mặt nhìn hắn: "Muốn đi sao?"
Lục Bạc An đáp: "Ừm."
Hai người đối diện, không biết vì sao không ai dễ dàng nói chuyện. Sau đó Tang Doanh nhón chân, nhẹ nhàng ôm lấy Lục Bạc An.
Lục Bạc An dừng lại một chút, hơi cúi người phối hợp cậu. Tang Doanh đứng không quá vững, bị Lục Bạc An một tay ôm eo, đè sát vào lòng hắn.
Dây xích và huy chương trên người Lục Bạc An cấn vào Tang Doanh có chút đau.
Cậu hít một hơi rất nhẹ, kỳ lạ là không có quá lớn xúc động muốn rơi lệ.
Điều cậu nghĩ là, phải ghi nhớ thật kỹ khoảnh khắc này.
Không dám dừng lại quá lâu, Tang Doanh chủ động kết thúc cái ôm. Lục Bạc An nhìn Tang Doanh, ngón tay nâng lên, tựa hồ muốn xoa đôi mắt Tang Doanh, nhưng Tang Doanh lùi về sau một bước.
"Thuận buồm xuôi gió." Tang Doanh nói.
Lục Bạc An đối với cậu nói: "Tôi sẽ sớm trở về."
Tang Doanh cười cười: "Được."
Tang Doanh vẫn đứng chờ tại chỗ, nhìn theo bóng dáng cao lớn thẳng tắp kia chống cây dù cán dài đi xa. Cuối cùng, Lục Bạc An biến mất trong màn mưa thu vô biên vô tận.
