Nghe xong lời tự thuật đứt quãng của Tang Doanh, Thư Hoán trầm mặc vài giây, nhưng hắn kiên trì nói: "Có thể là cậu nghe lầm cũng không chừng, trong đó nhất định có hiểu lầm."
Tang Doanh dùng sức lắc đầu.
Thư Hoán muốn tin là hiểu lầm, bởi vì hắn căn bản không hiểu rõ thực chất hôn nhân của cậu và Lục Bạc An. Nhưng không ai rõ ràng hơn Tang Doanh.
Lục Bạc An vốn dĩ không thích Tang Doanh. Đứa trẻ này sinh ra cũng đi ngược lại ý muốn của Lục Bạc An, hoàn toàn xuất phát từ sự dụ dỗ của tin tức tố của Tang Doanh.
Đêm hôm đó không nghi ngờ gì là một sự khó coi đối với Lục Bạc An, không thể không bận tâm. Nếu đổi lại Tang Doanh là hắn, cũng sẽ không muốn một đứa bé như vậy ra đời.
Lực đạo tay Thư Hoán đỡ vai Tang Doanh không đổi, giọng nói vững vàng: "Tang Doanh, trốn tránh không phải là biện pháp. Trở về mới có thể hỏi rõ."
"Không được," Tang Doanh một tay bẻ cánh tay Thư Hoán, lại bắt đầu cố gắng giãy giụa: "Tôi sẽ không về cùng anh, buông tôi ra!"
Sức cậu không địch lại Thư Hoán. Cậu vừa đá vừa đánh Thư Hoán, cuối cùng vẫn bị cưỡng chế nửa đỡ đứng dậy.
Có lẽ động tác phản kháng của Tang Doanh quá kịch liệt, sắc mặt cậu đột nhiên lại trắng thêm vài phần, giọng nói thay đổi: "Chờ một chút, đau quá, bụng tôi đau quá!"
Thư Hoán cứng đờ tại chỗ: "Cậu, cậu làm sao vậy?"
"Tôi không biết..." Tang Doanh ngã trở lại. Sắc mặt cậu trắng bệch, bàn tay trái rút ra từ dưới người, đầu ngón tay là một vết m.á.u tươi đỏ: "Con tôi, con tôi..."
"!!! Sao lại như vậy?" Alpha trẻ tuổi không có kinh nghiệm chăm sóc thai phụ, bộ dạng còn hoảng hốt hơn Tang Doanh.
Quay người lại chạm vào Tang Doanh cũng không phải, ở bên cạnh nhìn lại cũng không được: "Cậu... cậu..."
Đầu mũi Tang Doanh rịn mồ hôi, cắn răng chịu đựng cơn đau: "Tôi không cử động nổi... Đi gọi người tới! Mau đi!"
"Tôi tôi tôi tôi đi ngay! Cậu trước hết ở chỗ này đừng nhúc nhích, tôi lập tức quay lại!" Thư Hoán cũng sợ hãi, sợ Tang Doanh và đứa bé trong bụng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không kịp suy nghĩ nhiều liền xoay người chạy.
Mắt thấy bóng dáng Thư Hoán rẽ ra khỏi con hẻm, Tang Doanh lập tức đứng dậy. Biểu cảm chịu đau vừa rồi biến mất không thấy. Cậu một lần nữa đeo khẩu trang vào, nhặt ba lô rơi trên mặt đất lên, chạy như bay về hướng ngược lại.
Cuối cùng trở lại phòng trọ, Tang Doanh dùng nước sát khuẩn đơn giản xử lý vết thương ở ngón tay, ngay sau đó nhanh chóng thu thập đồ đạc.
Nồi niêu bát đĩa đã mua chỉ có thể để lại đây. Thời gian cậu có hạn, nhiều nhất mang theo một ít quần áo và nhu yếu phẩm, tất cả nhét vào trong túi du lịch ban đầu.
Chờ Thư Hoán dẫn người trở về, phát hiện cậu không thấy, khẳng định sẽ lục soát bốn phía xung quanh, nói không chừng lúc nào liền tìm tới cửa. Tang Doanh không thể mạo hiểm như vậy, cần nhanh chóng đổi một chỗ ẩn thân.
Nhưng lại một lần lấy ra chiếc máy ghi âm nhỏ bé kia, Tang Doanh vẫn yên lặng hồi lâu.
Ký ức sống động như vậy, mỗi một màn đều phảng phất xảy ra vào ngày hôm qua.
Chính là cậu đã đưa ra quyết định, không thể nào nhìn thấy Lục Bạc An nữa.
Ngón áp út từng đeo nhẫn vẫn còn tồn tại một vòng dấu vết rất nhạt.
Tang Doanh nắm chặt lớp vỏ ngoài lạnh lẽo cứng rắn của máy ghi âm.
Không hiểu sao, có một thoáng trống rỗng trong tim, dâng lên cảm giác bất an âm ỉ.
Thực tế không cho phép Tang Doanh tiếp tục thất thần. Cậu lắc lắc đầu, cố gắng tỉnh táo lại, bỏ máy ghi âm vào trong túi.
"Mọi chuyện đều sẽ tốt hơn, đúng không?" Tang Doanh nhẹ nhàng chạm vào bụng, giống như đang an ủi sinh mệnh nhỏ bé bên trong, lại như đang tự nói với chính mình.
Xuống lầu đi đến quầy lễ tân. Cô quầy lễ tân đang ngồi trước máy tính xem video giải khuây ngẩng đầu.
Tang Doanh ban đầu không nói rõ ý định trả phòng, mà là hỏi về lịch hẹn hai ngày sau.
Cô ấy khẳng định người quen kia đáng tin cậy, miệng cũng kín, vô cùng đáng giá tín nhiệm. Nếu thuận lợi thì buổi chiều cùng ngày sẽ xuất phát, trời chưa sáng là có thể đến nơi.
Tang Doanh yên tâm hơn một chút, nói mình đã chuẩn bị đủ tiền, tùy thời có thể đi.
Đang là sau giờ ngọ, lầu một của khách sạn trống trải. Cô ấy vẫy tay bảo cậu đi vào, nhỏ giọng dặn dò cậu những việc cần chú ý khi ra khỏi thành.
Chắc là nàng cho rằng Tang Doanh trông thật sự không giống người có thể trải qua sóng gió.
Tang Doanh nghiêm túc lắng nghe, rất cảm kích thiện ý của cô.
Lúc này, màn hình máy tính "Đinh" một tiếng bật ra một tin tức thời gian thực. Cô quầy lễ tân đang nói chuyện tiện tay liếc mắt, vốn dĩ không phân ra nhiều sự chú ý, ngay sau đó lại ngừng giọng.
Tang Doanh nhìn theo tầm mắt cô ấy về phía màn hình nghiêng. Dòng chữ đậm thêm nét nhảy lên không ngừng, không có kèm hình ảnh, nhưng nhắc tới tên Lục Bạc An. Tang Doanh ngây người.
Trên đó viết cái gì?
Cậu như đột nhiên mất đi khả năng lý giải. Một hàng chữ đơn giản, ngoại trừ có thể hiểu được tên Lục Bạc An, những chữ Hán còn lại cứ vặn vẹo thành những ký hiệu kỳ quái trước mắt cậu, nửa chữ cũng không phân biệt được.
Trên đó viết cái gì? Có ý gì?
Một trận choáng váng truyền đến. Tang Doanh vội vàng vươn tay chống đỡ mặt bàn, kỳ thực vẫn chưa thể lý giải nguyên nhân.
Giọng cô quầy lễ tân vang lên, cô đang niệm câu tiêu đề trên trang web. Chỉ đủ để Tang Doanh nhìn ra vài từ khóa: "... Lục Bạc An... đột phát... đấu súng... cấp cứu..."
Cô ấy kinh ngạc nhìn về phía Tang Doanh: "Kia không phải là gần tiệm cầm đồ tôi nói sao?" Nàng vỗ ngực: "Sao lại trùng hợp như vậy. May mà cậu trở về sớm không gặp phải. Hiện tại phần tử khủng bố thật là— ôi chao cậu không sao chứ?! Sao sắc mặt khó coi như vậy?"
Cô ấy cuống quýt đứng dậy đỡ Tang Doanh. Cơ thể Tang Doanh lảo đảo chao đảo, rất nhanh đứng vững nhờ sự giúp đỡ của cô ấy. Giọng cậu nhẹ bẫng, nghe tới dị thường hoảng hốt: "Tôi... không thoải mái lắm, lên trước đây."
Ngồi yên trong phòng một lát, Tang Doanh an ủi chính mình, có lẽ là tin đồn.
Người cấp bậc như Lục Bạc An, khi ra ngoài bảo an bên cạnh không phải chuyện đùa.
Nếu có người dễ dàng làm hắn bị thương như vậy, các quan lớn khác chẳng phải sớm đã mỗi người cảm thấy bất an.
Nhưng nếu là hành trình lén lút, nếu hắn nhận được tin tức của Thư Hoán liền vội vàng tới, nếu hắn vì thế không có đường sống phòng bị.
Nếu không phải tin đồn.
Tưởng tượng đến khả năng này, Tang Doanh như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh băng, dường như ngay cả suy nghĩ cũng đông cứng lại.
Cậu nên làm gì bây giờ? Đi Lục gia sao? Hay là đi bệnh viện? Làm thế nào mới có thể tìm được Lục Bạc An? Làm thế nào mới có thể biết tin tức Lục Bạc An? Lục Tê Ngạn, Tang Chi... Đúng, đúng, còn có Tang Chi!
Tang Doanh như tỉnh mộng, quỳ trên mặt đất mở túi du lịch, lục tìm trong vật dụng tìm thấy điện thoại di động của mình.
Thẻ điện thoại của cậu ngay từ đầu khi rời nhà đã bị ném vào cống thoát nước. May mà Lê Húc để lại hai chiếc thẻ điện thoại cho cậu, cậu cần thiết liên hệ được với Tang Chi.
Ngón tay run rẩy lắp thẻ điện thoại vào. Tang Doanh chờ điện thoại khởi động, lập tức bắt đầu quay số điện thoại.
Thời gian chờ đợi dài lâu dị thường. Tang Doanh không chớp mắt nhìn chằm chằm giao diện điện thoại chưa kết nối, đại não hồn nhiên trống rỗng, nhất thời không biết mình đang làm gì.
Ban đầu không có người bắt máy. Tiếng chuông dai dẳng vang lên hồi lâu, gần đến giây phút tự động cắt đứt thì kết nối được.
"Đừng cúp, tôi là Tang Doanh!" Khoảnh khắc điện thoại kết nối, Tang Doanh liền mở miệng. Cậu không thể nào kiềm chế được tiếng nức nở: "Lục Bạc An đâu? Chi Chi, Lục Bạc An đâu?"
Ống nghe truyền đến tiếng bánh xe đẩy giường y tế dồn dập lăn đi, cùng với tiếng bước chân hỗn loạn liên tiếp.
Ai đó đang thấp giọng nhanh chóng nói chuyện với nhau, sau đó cửa "Loảng xoảng!" bị đóng sầm lại.
Tang Chi rốt cuộc có thời gian nói chuyện. Đầu dây bên kia vang lên tiếng nức nở của cô: "Tang Doanh... Cậu rốt cuộc ở đâu vậy Tang Doanh, cậu mau về đi..."
