Có lẽ đồng bạc quả thực có tác dụng thông linh, đêm hôm đó, Tang Doanh lần đầu tiên mơ thấy đứa con của mình.
Trước đây Tang Doanh không hỏi bác sĩ về giới tính đứa trẻ, cậu cho rằng điều đó không quan trọng.
Cậu hy vọng chờ đến khoảnh khắc cuối cùng đứa bé ra đời mới công bố. Nhưng trong giấc mơ tối qua, Tang Doanh đã thấy rõ hình dáng đứa con mình.
Ban ngày, Tang Doanh khó được chủ động mở lời, nhắc đến với người hầu đến đưa cơm: “Là một bé gái, có tóc dài, trông còn bé tí bé teo.”
Cậu khoa tay múa chân một chút, “Một bé gái nhỏ xíu như vậy…… Con bé chạy theo sau tôi, loạng choạng lảo đảo, không khóc, chỉ nắm chặt nắm tay nhỏ cứ đuổi theo mãi, đuổi theo mãi. Tôi nghe thấy con bé gọi tôi, liền dừng lại chờ nó, bế nó lên. Con bé hỏi tôi tại sao lại đi, tại sao không đợi nó, tôi nói sẽ không, sao tôi lại không đợi nó được, lúc này con bé mới khóc.”
Tang Doanh cười cười, “Khóc đến lông mi đều ướt, nhưng đặc biệt dễ dỗ, không lâu sau liền dỗ ngoan. Con bé lớn lên thật đáng yêu, lại ngoan lại xinh đẹp, làn da trắng vô cùng, đôi mắt và miệng giống tôi, cái mũi giống……”
Tang Doanh dừng lại, có một lúc không lên tiếng.
Bà giúp việc ướt khóe mắt, thấp giọng an ủi Tang Doanh: “Ngài đừng đau lòng, con…… con còn sẽ có.”
Mấy trăm năm trước người ta đặt đồng bạc dưới gối, rốt cuộc là để phù hộ người thân bình an trở về, hay là hy vọng mượn đó để nhìn thấy linh hồn người đã khuất?
Tang Doanh thất thần một lát, rũ mi mắt xuống, cậu nhẹ nhàng mà nói: “Sẽ không có nữa đâu.”
Rất lâu sau không nói gì, bà giúp việc lặng lẽ thở dài.
Tang Doanh bưng bát cháo trên bàn lên, tay lại trượt đi. Bát cháo rơi xuống đất, cháo văng tung tóe, mảnh vỡ đầy đất.
Người hầu vội vàng đến thu dọn. Tang Doanh cũng khom lưng nhặt vài miếng mảnh sứ vỡ, ngay lập tức bị người hầu ngăn lại: “Ngài để tôi làm là được, cẩn thận bị thương tay.”
Vì thế Tang Doanh không nhặt nữa, nói với nàng một câu xin lỗi.
Buổi sáng, trời không rõ ràng. Ngoài phòng gió lạnh thấu xương. Ban đầu là mưa, sau đó mưa tạnh thì tuyết bắt đầu bay. Những hạt tuyết nhỏ xíu lất phất rơi, vừa mỏng vừa nhẹ, cứ như tro tàn bay xuống sau khi cái gì đó đã cháy hết.
Đây là trận tuyết đầu mùa năm nay. Tang Doanh tựa vào đầu giường nhìn ra bên ngoài, thầm nghĩ, thật là một thời tiết đẹp.
Cậu lại có chút mệt mỏi, nhưng Tang Doanh chạm vào túi áo mình, cảm thấy vẫn chưa phải lúc ngủ.
Không chớp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Tang Doanh như đang suy nghĩ, lại như không nghĩ gì cả, chỉ đơn thuần là đang thất thần.
Không bao lâu, cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị đẩy ra, phát ra một tiếng động trầm trọng. Tang Doanh sửng sốt, quay đầu nhìn qua.
Lục Bạc An khoác một lớp tuyết mỏng trên vai, vội vã đi tới. Vì sức lực quá lớn, cánh cửa đang mở rộng phía sau hắn vẫn còn đang run rẩy không kiểm soát.
Còn chưa kịp phản ứng, Tang Doanh bị Lục Bạc An vòng lấy eo, cả người nhấc lên đặt xuống dưới giường. Sắc mặt Lục Bạc An trắng bệch vì lạnh, tiếng thở dốc cực kỳ trầm, như điên cuồng tìm kiếm thứ gì đó trên người cậu.
“Ngươi làm cái gì! Lục Bạc An!” Tang Doanh giãy giụa, hai tay che túi áo, nhưng sức lực thế nào cũng không đánh lại Lục Bạc An: “Buông tôi ra!”
Lục Bạc An bẻ tay Tang Doanh ra, từ trong túi cậu lấy ra chỉ mảnh sứ vỡ kia, đặt trước mặt Tang Doanh hỏi hắn: “Đây là cái gì?”
Tang Doanh giơ tay muốn đoạt lại, Lục Bạc An tránh đi hắn, cắn răng hỏi lại một lần: “Nói cho tôi, đây là cái gì?”
Tang Doanh đột nhiên an tĩnh lại.
Tiếng thở dốc nặng nề của hai người giằng co, nghe thấy ngoài cửa sổ tiếng tuyết rơi tĩnh mịch. Sau một lúc lâu, Tang Doanh lạnh lùng nói: “Anh dựa vào cái gì mà quản tôi?”
Lục Bạc An nhìn Tang Doanh. Tang Doanh không hề lùi bước nhìn thẳng hắn. Đó là đôi mắt đen trắng phân minh, cực kỳ thanh thuần cực kỳ u khiết, rực rỡ phản chiếu sự thống khổ và thù hận.
Lục Bạc An đột nhiên hỏi Tang Doanh: “Cậu muốn nhìn tôi đau khổ sao?”
Hắn đem mảnh sứ sắc bén bỏ vào tay Tang Doanh, sau đó nắm lấy tay cậu. Tang Doanh còn chưa hiểu hắn muốn làm gì, đã bị khống chế đưa tay về phía trước. Mũi nhọn mảnh sứ đ.â.m vào n.g.ự.c Lục Bạc An.
Tang Doanh mở to mắt.
Máu đỏ chậm rãi thấm ra, nhuộm hồng một mảng vải áo. Giọng Lục Bạc An vẫn vững vàng: “Cậu nếu hận tôi, nên làm tôi đau, chứ không phải ý đồ tự làm tổn thương mình.”
“Anh buông tôi ra!” Tang Doanh dùng sức muốn rút tay ra, lại bị Lục Bạc An nắm chặt. Lục Bạc An chặt chẽ ấn hắn, khẽ kêu lên một tiếng, đưa mảnh sứ vào sâu thêm nửa tấc nữa.
Máu tươi cuồn cuộn không ngừng trào ra từ vết thương. Lục Bạc An nhìn qua phảng phất căn bản không cảm giác được đau, ánh mắt trước sau dừng lại trên mặt Tang Doanh. Hắn hỏi Tang Doanh: “Cậu sẽ cảm thấy thoải mái một chút sao?”
“Anh là kẻ điên…… Buông ra, buông tôi ra……” Tang Doanh run lên, cậu rốt cuộc hất tay Lục Bạc An ra, nhưng không đứng vững, cùng Lục Bạc An cùng nhau ngã xuống đất.
Lục Bạc An ấn Tang Doanh vào lòng ngực, ôm chặt lấy cậu. Tang Doanh giãy một chút, không tránh ra được. Máu từ n.g.ự.c Lục Bạc An vẫn đang chảy, chất lỏng mang theo độ ấm làm nhiễm lên da thịt Tang Doanh, giống như muốn làm bỏng cậu.
Trong mắt Tang Doanh hơi nước dâng lên, cậu nhẹ giọng hít khí, cực lực muốn ngăn chặn, nhưng không còn cách nào. Trận mưa lớn tích góp nửa tháng cuối cùng cũng rơi xuống, nước mắt từng giọt từng giọt nện trên vai Lục Bạc An.
“Tôi hận anh.” Tang Doanh nói.
Mang theo tiếng nghẹn ngào, cậu lặp lại: “Tôi hận anh.”
Lục Bạc An bỗng nhiên nhớ tới ngày đó ở ngoài phòng giải phẫu, hắn nghe thấy tiếng khóc bên trong dần dần nhỏ đi, cho đến biến mất.
Thôi Đặc Trợ đứng bên cạnh hắn, chần chừ rất lâu vẫn hỏi: “Vì sao ngài không nói tất cả những việc ngài làm cho phu nhân biết? Phu nhân cũng không phải người không biết phải trái.”
Hành lang ngoài phòng giải phẫu yên tĩnh không một tiếng động. Trần nhà và gạch là một màu trắng thuần, phản chiếu ánh sáng lạnh vô cơ.
Ngày đó Lục Bạc An ở lại đó rất lâu. Người chỉ cách hắn một bức tường đang khóc gọi tên hắn, mỗi một tiếng Lục Bạc An đều nghe thấy, nhưng hắn không bước vào, cũng chưa từng để cậu phát hiện sự tồn tại của mình.
Sau khi trầm mặc, Lục Bạc An mở lời: “Chính vì tôi đã từng nếm trải cảm giác tràn đầy hy vọng cuối cùng chỉ nhận lại thất vọng, cho nên không muốn để cậu ấy cũng cảm thụ nỗi đau tương tự.” Hắn rõ ràng Tang Doanh đã không thể gánh vác nổi hậu quả của sự thất vọng nữa.
“Cho dù phu nhân sẽ bởi vậy mà hận ngài.”
“Tôi nếu đã thay thế cậu ấy làm lựa chọn, thì sẽ không bận tâm cậu ấy có hận tôi hay không.” Dừng lại, Lục Bạc An nhìn về phía bức tường đối diện, “Có lẽ đây là điều cậu ấy cần. Hận tôi mới là kết quả tốt nhất. Ít nhất cậu ấy không cần phải hận chính mình.”
Vài giây sau, Thôi Đặc Trợ nói: “Có lẽ cậu ấy càng cần tình yêu của ngài.”
Lục Bạc An bình tĩnh nói: “Cậu ấy cần tình yêu, nhưng không phải của tôi.”
Nhưng mà cho đến hôm nay, Lục Bạc An bừng tỉnh phát hiện, thì ra hắn cũng không phải là không bận tâm đến thế.
Tang Doanh vẫn đang chảy nước mắt lẩm bẩm: “Tôi hận anh.”
Lục Bạc An nâng ngón tay lên, muốn lau nước mắt cho Tang Doanh. Tang Doanh lại bắt được tay hắn, cúi đầu cắn vào hõm giữa ngón cái và ngón trỏ.
Cậu cắn c.h.ặ.t t.a.y Lục Bạc An, răng chìm vào m.á.u thịt. Sợi tóc ẩm ướt ngăn trở đôi mắt, có nước mắt nhỏ giọt, hòa lẫn với m.á.u tươi trên tay Lục Bạc An chảy xuống.
“Tôi hận anh.” Tang Doanh nói.
Lục Bạc An tay trái phất qua khóe mắt Tang Doanh. Hắn chạm vào sự nóng bỏng ẩm ướt đó, mới chân chính cảm giác được đau.
