BETA ÔM BỤNG BẦU TRỐN KHỎI MỐI TÌNH 13 NĂM

Chương 28: Giả

Thủ đô tuyết rơi ngắt quãng suốt một tuần, từ những hạt tuyết nhỏ vừa chạm đất đã tan đến những bông tuyết lớn bay lả tả như lông ngỗng, phủ Lục viên thành một màu trắng xóa, khắp nơi là tuyết đọng trong vắt lạnh lẽo.

Cùng ngày tuyết ngừng, Tang Doanh nhận được tin tức nghi phạm b.ắ.n Lục Bạc An đã bị bắt. Về việc này Tang Doanh hẳn là người biết cuối cùng. Cậu đã có một thời gian không lên mạng, Lục gia cũng không ai nhắc đến trước mặt cậu, bao gồm cả Lục Bạc An.

Tin tức hiển thị họ của nghi phạm, họ Lê, tên Lê Húc. Còn có một đoạn video nghi phạm bị cảnh sát dày đặc áp giải vào trại tạm giam trung tâm Thủ đô.

Trong video, thiếu niên cao gầy nổi bật với mái tóc vàng chói lọi, hai tay bị còng. Giữa sự xô đẩy, bóng dáng hắn đi lại rất thong dong.

Hai giây cuối cùng, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía màn ảnh, cảm xúc trong mắt lạnh nhạt, giống xuyên thấu màn hình đối diện với Tang Doanh.

Tang Doanh trong lúc nhất thời đầu tê dại, không biết nên mang tâm trạng như thế nào.

Điều duy nhất có thể xác định là chính cậu quả thực ngu ngốc không giới hạn. Lê Húc cố ý tiếp cận, dò hỏi trong lời nói, thời điểm rời đi rồi lại xuất hiện trùng hợp, vậy mà Tang Doanh đều không nhận ra điều bất thường.

Chính phủ không đưa ra nguyên nhân phạm tội của Lê Húc. Tang Doanh không muốn hỏi Lục Bạc An, vì thế tìm thấy Thư Hoán trong danh bạ liên lạc.

Bên kia hiển thị đang nhập liệu. Đợi một lúc lâu, Thư Hoán gửi đến một câu: “Lê Húc là người ở khu Nguyên Tân thành phố T.”

Địa danh vô cùng quen thuộc, Tang Doanh sửng sốt.

Tin nhắn tiếp theo hiện ra: “Nửa năm trước mẹ và em trai cậu ta đã gặp nạn trong cuộc bạo loạn ở Nguyên Tân.”

Tang Doanh nhìn câu nói đó một lần nữa, ngón tay ngừng lại trên màn hình.

Suốt cả ngày Tang Doanh đều không ngủ. Suy nghĩ của cậu hỗn loạn, nhắm mắt lại sẽ nghĩ đến dáng vẻ Lê Húc nhắc tới mẹ và em trai mình.

Tang Doanh từ trên giường ngồi dậy, gọi người hầu đến: “Phiền cô nói cho Lục Bạc An, tôi muốn đi ra ngoài một chuyến.”

Tang Doanh muốn đi trại tạm giam trung tâm Thủ đô, nơi tạm thời giam giữ Lê Húc. Không lâu sau, Thư Hoán liền đến đón cậu.

Trên xe Tang Doanh và Thư Hoán đều trầm mặc. Ban đầu họ quen biết nhau, có thể nói chuyện vài câu, nhưng trải qua chuyến đi này, lại trở nên có chút xấu hổ.

Kỳ thực trong lòng Tang Doanh có chút áy náy với Thư Hoán. Lúc đó cậu thật sự không nghĩ ra cách nào tốt hơn, vì để cắt đuôi Thư Hoán, cậu đã bịa ra lời nói dối khiến anh sợ quá mức.

Tuy rằng kết cục cũng không có thay đổi.

Đến nơi, lập tức có người dẫn Tang Doanh đi hướng phòng giam giữ Lê Húc. Lê Húc là nghi phạm đặc biệt, theo pháp lý mà nói không thể dễ dàng gặp người, nhưng bởi vì Thư Hoán ở đây, Tang Doanh đi một đường thông suốt.

Xuyên qua hành lang sáng sủa, hẹp dài, từ xa xa, Tang Doanh thấy cậu trai Alpha ngồi trong phòng giam trong cùng. Hai tay hắn bị xiềng xích cố định ở góc phòng giam. Góc đó có một chiếc giường đơn, hắn cô đơn ngồi trên giường, dựa vào tường không nhúc nhích.

Hắn đã thành niên, lại mang tội danh ám sát Cục trưởng như vậy. Quy trình di chuyển, thẩm tra và mở phiên tòa phán quyết sẽ được rút ngắn đến thời gian ngắn nhất. Nếu kết quả không phải tiêm thuốc tử hình, cậu ta cũng không thoát khỏi án tù chung thân.

Cánh cửa thép đặc chế được mở ra. Tang Doanh bước vào hai bước, nhân viên công tác lễ phép nhắc nhở cậu: “Để tránh nguy hiểm, ngài vẫn nên dừng lại ở đây thì tốt hơn.”

Tang Doanh nói lời cảm ơn với anh ta, nhìn Thư Hoán phía sau một cái. Thư Hoán gật đầu, dẫn nhân viên công tác lui ra ngoài.

Lê Húc dường như hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh ở cửa phòng giam, hắn vẫn ở yên đó, tỏ vẻ không liên quan gì đến mình. Một lúc lâu sau, hắn mới nâng mí mắt lên, lạnh nhạt và qua loa quét mắt nhìn Tang Doanh.

Hắn nhếch khóe môi, “Tôi tự hỏi là ai, hóa ra là phu nhân Cục trưởng.”

“Cậu biết từ khi nào?” Tang Doanh hỏi.

Lê Húc đặt khuỷu tay lên đùi. Xích sắt va chạm tạo ra tiếng động lách cách. Hắn có vẻ thiếu hứng thú, “Khi nào à?”

“Nếu tôi nói ngay từ đầu đã biết... Sao lại nhìn tôi như vậy, anh chẳng phải cũng đã lừa tôi sao?” Lê Húc cười thản nhiên, để lộ vẻ tùy hứng trẻ con, “Anh đã nói Lục Bạc An không thích anh, muốn ly hôn với anh, một lời nói dối như vậy.”

Hắn lướt mắt nhìn Tang Doanh một cách thờ ơ, “Tôi vậy mà còn tin.”

“Đó không phải lời nói dối.” Lặng im một lát, Tang Doanh nói, “Lục Bạc An cũng không phải người thực sự chủ trì Lệnh Cải cách số 56.”

Nụ cười của Lê Húc lạnh đi, “Đây là mục đích anh đến đây?”

“Cậu đã bị nhốt ở đây, tôi không cần phải lừa cậu.”

Vài giây im lặng như tiếng kim rơi trôi qua. Lê Húc ngẩng đầu nhìn về phía Tang Doanh. Ánh mắt Lê Húc bình tĩnh nhưng phẫn nộ, giống như lửa âm ỉ lặng lẽ cháy dưới lớp tro tàn đã nguội lạnh. Hắn đã bị ngọn lửa đó nung nấu quá lâu, “Vậy thì sao? Giữa bọn họ có gì khác biệt chứ? Cũng chỉ là một lũ mà thôi.”

Tang Doanh không nói gì.

“Lục Bạc An không nói cho anh, trong cái hộp đựng tài liệu xách tay đó có gì sao?” Lê Húc đột nhiên hỏi cậu.

“……”

“Ồ? Xem ra hắn đích xác không nói cho anh.” Lê Húc lập tức có hứng thú, trong mắt nhìn Tang Doanh lộ ra ác ý phô trương thanh thế.

“Khẩu s.ú.n.g lục Glick 26, dung lượng băng đạn 10 viên, dùng đạn Luger 9mm, vận tốc đường đạn có thể đạt tới 1200 feet mỗi giây —— chính là khẩu s.ú.n.g tôi đã b.ắ.n trúng Lục Bạc An. Đó là thứ mà bọn họ vẫn luôn tìm kiếm.”

“Tại sao tôi lại chặn anh nửa đường.” Lê Húc giật giật xích sắt nặng nề trên cổ tay, cười khẩy một tiếng, tiếp tục nói những lời khiêu khích, “Một nơi tốt như vậy, phu nhân Cục trưởng cũng nên ở lại hai ngày.”

“Sao anh không nói gì? Hối hận vì đã đến đây sao?”

“Có phải anh cảm thấy tôi rất đáng ghét?”

Tang Doanh chỉ là không biết nên nói gì, có lẽ nói gì cũng là vô ích.

Đứng tại chỗ một lát, Tang Doanh đưa hộp giữ ấm và bộ đồ ăn ra từ phía sau, mở nắp hộp giữ ấm, đi qua đặt trước mặt Lê Húc.

Hơi nước nóng hổi từ cháo gà xé sợi và rau xanh bay lên, Lê Húc ngẩn người.

Thiếu niên tóc vàng ngồi giữa làn hơi mờ mịt, nhất thời không có động tác, không nhìn rõ biểu cảm, có vẻ bất ngờ, lại có chút không biết phải làm sao.

Tang Doanh nghĩ, nếu linh hồn mẹ hắn có linh, hẳn là sẽ chỉ đau lòng vì cậu ta sống không dễ dàng sau khi bà rời đi.

Không nhìn Lê Húc nữa, Tang Doanh xoay người rời đi. Đi được vài bước, giọng Lê Húc truyền đến từ phía sau: “Anh không muốn biết tại sao Lục Bạc An lại trúng đạn sao?”

Thời tiết rét lạnh, tuyết đọng ở Lục viên chưa tan, phản chiếu ánh trăng trong suốt.

Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng và ánh tuyết cùng chiếu vào qua cửa sổ. Không bật đèn, căn phòng cũng ngập tràn ánh sáng xanh.

Tang Doanh không nhớ rõ mình đã trở mình lần thứ mấy trên giường, giọng Lục Bạc An vang lên: “Ngủ không được? Cậu hy vọng tôi buông tha hắn?”

Tang Doanh biết “hắn” trong miệng Lục Bạc An chính là Lê Húc.

Kể từ hôm phát hiện Tang Doanh giấu mảnh sứ, Lục Bạc An không để cậu ở một mình trong phòng nữa. Ban ngày có người hầu, buổi tối thì Lục Bạc An đến.

Không gian phòng ngủ đủ lớn, kê thêm một chiếc giường đơn nữa vẫn dư dả, nhưng trước đây Tang Doanh thường xem hắn như không tồn tại.

Hôm nay Thư Hoán đến đón Tang Doanh đi gặp Lê Húc là đã được Lục Bạc An cho phép. Giờ đây mọi chuyện đã có manh mối, chỉ cần Lục Bạc An muốn, hắn không thể nào không tra ra những ngày Tang Doanh rời khỏi Lục gia là đã ở cùng một khách sạn với Lê Húc.

Tang Doanh hỏi: “Tôi hy vọng anh buông tha hắn, anh có thể buông tha hắn sao?”

“Đúng vậy.”

Lê Húc báo thù sai lầm, nhưng lại thực sự xúc phạm đến Lục Bạc An, khiến hắn bị trọng thương đến nay chưa lành. Lục Bạc An đối xử với Tang Doanh còn như vậy, mà lại dễ dàng buông tha Lê Húc như thế, không chút trừng phạt nào, quá không phù hợp với tính cách của Lục Bạc An.

“Làm sao tôi xác định anh không lừa tôi?” Tang Doanh bình tĩnh nói, “Anh có thể buông tha hắn, cũng có thể sau khi thả hắn thì để hắn c.h.ế.t ở ngoại ô Thủ đô.”

Lục Bạc An nói: “Tôi không lừa cậu.”

“Tôi không tin tưởng anh.”

Sau một lúc lâu, Lục Bạc An nói: “Cậu đã nói sẽ vĩnh viễn tin tưởng tôi.”

Tang Doanh nhìn ánh trăng và ánh tuyết mát lạnh như nước chảy ngoài cửa sổ. Đuôi giường đối diện hiện lên một hình dáng mơ hồ dưới ánh trăng. Cậu mơ hồ nhớ lại, cậu đã từng nói với Lục Bạc An câu đó.

“Đó là giả.” Tang Doanh nói.

Trong phòng trở lại yên tĩnh, Lục Bạc An thật lâu sau không nói thêm gì.

 

back top